Vận Mệnh (Series)
Tên truyện: Vận Mệnh (Series)
(Bộ truyện có Manhwa được TCCD dịch và để cùng tên với Novel)
Nhóm dịch: TCCD - Thiên Chu Chi Dạ
Translator: Triệu Lộ Tư
Proofreader: Mật
***
Chương 2:
※ TCCD thân gửi: Mỗi lượt đọc của bạn là động lực rất lớn đối với Dạ nên vui lòng không reup dưới mọi hình thức (online, offline,...). Xin cảm ơn mọi người đã ghé thăm website tccdtccd.com.
※ Bộ truyện có Manhwa được TCCD dịch và để cùng tên với Novel.
Có lẽ tôi đã chìm vào giấc ngủ sâu mặc cho đầu óc chỉ toàn những suy nghĩ chưa có lời giải.
“Chào.”
Đập vào mắt là hình ảnh người đàn ông khiến tôi kinh ngạc. Mái tóc hắn ta dài đến nỗi gần như chạm đất. Ngay cả một người phụ nữ cũng khó mà nuôi được mái tóc dài như vậy. Tôi nhăn mặt. Đưa mắt nhìn xuống để xem mái tóc ấy quét lên mặt đất như một cây chổi ra sao, rồi tôi chợt nhận ra, không hề có mặt đất nào cả. Chúng tôi lơ lửng giữa không gian trống rỗng trong bóng tối, chỉ có tôi và hắn.
Hắn thu hẹp khoảng cách với tôi. Cái cách hắn ta di chuyển như lướt đi mà không phát ra tiếng bước chân làm cho tôi thấy ấn tượng, nhưng tôi cũng không quên cảnh giác. Vả lại tôi chưa bao giờ mơ một giấc mơ chân thực đến vậy.
“Ngươi đến từ thế giới mà im lặng là thông lệ khi chào hỏi đấy à?”
Cái lời lẽ kỳ quái gì thế này……
“Ôi trời… Ta chưa bao giờ nghĩ rằng một thế giới nhàm chán như vậy lại có tồn tại cơ đấy. Thật khó xử quá. Trước hết, ở tất cả mọi nơi trên thế giới này, từ Euphrates cho đến lục địa Dwana hay lục địa Knock, khi ai đó nói “chào” thì đối phương cũng đáp lại “chào” như vậy. Nhớ lấy.”
Thế giới này…?
“Ý ngươi là sao?”
“Ta vừa chào rồi. Còn ngươi, ngươi phải đáp lại thế nào?”
Khi hắn từ từ tiến gần hơn, ánh kim rực rỡ trong đôi mắt hắn dần hiện lên rõ ràng. Sáng bừng đến nỗi tôi gần như nghi ngờ hắn đã tráo nó với mắt mèo. Chưa kể giọng nói nghiêm nghị tạo ra một sự áp chế vô hình đã đặt tôi vào thế yếu, hoàn toàn không thể kiểm soát mình.
“Chào.”
“Vừa gặp mặt lần đầu đã bỏ kính ngữ rồi sao?”
Hắn mỉm cười. Nụ cười thuộc về người đàn ông điển trai khiến không gian nơi đây như sáng bừng lên, ít nhất là vậy trong cảm nhận của tôi, người hoàn toàn bị hắn dẫn dắt. Tôi còn chưa kịp nói gì thì hắn đã lên tiếng trước, giọng nói nghiêm nghị nhưng lại mang theo một sức mạnh khiến tôi chỉ có thể ngậm miệng. Nó làm tôi chẳng còn quyền kiểm soát gì cả, tất cả đều diễn ra dưới nhịp điệu dẫn dắt của hắn ta.
“À… Là do ta đã vô ý dùng lời lẽ trống không trước. Vì thế ngươi cũng làm theo như vậy, phải không? Ừm, việc này ngươi đúng. Hơn nữa, ngươi là người đến từ thế giới khác, chẳng thể nào biết ta là ai, điều đó cũng hiển nhiên thôi. Ngươi khôn ngoan lắm, lại có lòng tự trọng cao. Quả nhiên nữ thần vận mệnh có đôi mắt thật là tinh tường.”
Không hiểu có phải vì tôi đang trong cơn mơ hay không, mà gã đàn ông trước mặt tôi quá lắm mồm. Phần lớn hẳn chỉ tự lẩm bẩm một mình, giọng nói thì lại mang âm điệu cổ xưa, cũ kỹ. Thêm vào đó là mái tóc vàng buông xuống qua vai, ôi trông đến nổi cả da gà.
“Ừm? Có vẻ ấn tượng đầu tiên về ta không mấy tốt nhỉ? Rắc rối rồi đây…”
Người đàn ông vẫn cứ nở nụ cười hiền hoà như chẳng có chuyện gì. Ngay khoảnh khắc ấy, tôi mới sực nhớ ra hắn đã gọi tôi là “người của thế giới khác”. Hắn không hề nói tôi đến từ mặt trăng. Thế nhưng giấc mơ gì mà chân thực đến vậy chứ.
Vừa thoáng nghĩ vậy, tôi lại vô thức quay đầu nhìn quanh. Chớp nhoáng đây không còn là căn phòng lộng lẫy lúc nãy nữa mà là một khoảng tối đen đặc quánh. Tôi ban nãy còn nằm chợp mắt trên giường, thế nhưng nơi này lại là..…
“Ngươi ghét bóng tối sao? Con người thường ghét bóng tối nhỉ. Có thể là do sợ ở trong bóng tối sẽ có kẻ gây hại đến họ, nhưng còn ghét chính bóng tối thì ta không hiểu nổi. Dù sao, nếu ngươi thực sự ghét bóng tối, ta sẽ xua tan nó đi.”
Hắn vừa dứt lời, bóng tối vây quanh tôi bỗng dần tan biến. Không đúng, chẳng có ai bật đèn vì những chiếc đèn dầu vẫn im lìm, có vẻ chúng đã cạn kiệt. Thế nhưng ngoài cửa sổ đã thấy lờ mờ ánh sáng, những vật thể chung quanh cũng dần hiện lên rõ ràng. Lạ thay trước đó vẫn còn tối đen như mực cơ mà.
Người đàn ông trước mặt vẫn nở nụ cười tươi như cũ. Một điều giờ tôi có thể chắc chắn rằng đây không còn là giấc mơ nữa, mà là hiện thực.
“Ngươi đã gọi ta là “người từ thế giới khác” phải không? Điều đó có nghĩa là ta không đến từ mặt trăng đúng chứ?”
Hắn bỗng há mồm cười lớn, âm thanh vang dội khắp căn phòng.
“À, ngươi đã nghe lời mặc khải đó rồi sao? - Thật thú vị. Không, ngươi không tới từ mặt trăng, lại càng không phải kẻ được gửi đến để cứu rỗi Euphrates.”
*Lời mặc khải: Sự tiết lộ, tiên tri những điều bí mật từ thần linh.
Mặc khải.. Tiên tri ư? Ai cứu, cứu cái gì?
Đột nhiên cảm giác bất an của tôi trỗi dậy. Nghĩ lại, tại sao họ cứ gọi mình là “Vương phi”? Hay chỉ vì mình từ trên trời rơi xuống sao? Vậy thì dưới bầu trời mà mình rơi xuống ấy, rốt cuộc là cái gì đang chờ đợi mình?
Đầu tôi bắt đầu nhói lên nhức nhối. Và tôi giờ chỉ muốn ngủ. Trước hết, tôi cần ăn, ngủ, nghỉ ngơi rồi mới tính tiếp được.
Nhưng rốt cuộc hắn ta xuất hiện để làm gì?
“Không có việc gì cả.”
Chuẩn như thầy bói…
Người đàn ông tóc vàng cúi xuống nhìn tôi với ánh mắt nghiêm nghị. Lúc đó tôi mới để ý bộ dáng cao ráo của hắn, thật sự rất cao. Chắc phải hơn hai mét. Quả nhiên là chiều cao không giống với con người. Dáng vóc trông giống một cầu thủ bóng rổ. Không, ngay cả trong giới cầu thủ bóng rổ cũng hiến có ai cao đến mức này. Nhưng chiều cao kỷ lục của một cầu thủ bóng rổ trên thế giới là bao nhiêu nhỉ?
“Thú vị thật.. Chưa bao giờ ta cảm nhận được sức sống mãnh liệt đến thế này. Nói không ngoa chính là ta sống chỉ để gặp được ngươi.”
Hắn định trêu tức mình sao?
Nhưng dù hắn có đang gây sự hay không, tôi vẫn có điều cần hỏi.
“Ta rốt cuộc đến từ đâu?”
Trước câu hỏi ấy hắn khép môi lại mỉm cười thản nhiên.
“Tất nhiên là từ thế giới của ngươi rồi.”
“Muốn trở về thì ta phải làm thế nào được đây?”
Vừa nghe tôi hỏi xong thì gương mặt hắn bỗng dưng trở nên lạnh lùng. Tôi không hiểu vì sao. Nhưng chuyện trở về là điều đương nhiên cơ mà.
“Ngươi không thể trở về được đâu.”
Hắn nói xong rồi đưa bàn tay áp lên má tôi. Dù là tay người nhưng tôi cảm nhận được một cảm giác lạ lẫm chạy khắp cơ thể khiến tôi nổi gai ốc.
Hắn cất tiếng…
“Chẳng bao lâu nữa, ngươi sẽ gặp một kẻ có vẻ ngoài giống hệt ta.”
“Không phải ngươi à?”
Hắn lại mỉm cười. Gã đàn ông hay cười thật đấy.
“Ngươi có gặp cũng sẽ không nghĩ đó là cùng một người đâu. Giờ ta phải đi rồi. Lần sau ta sẽ lại đến.”
“Nhưng tại sao ta không thể về nhà?”
Hắn đang dần khuất bóng thì bỗng dừng lại khi nghe câu hỏi ấy, ngoảnh đầu lại nhìn tôi và nói.
“Vì ta sẽ cản đường ngươi.”
Đúng là hết nói nổi.
Lúc này tôi đứng chết trân, miệng há hốc nhìn cánh cửa vừa khép lại chỉ còn biết sững sờ trong lặng thinh.
******
Nghĩ đến gã đàn ông tóc vàng toàn nói những điều khó hiểu khiến mình bực bội, khó chịu không rõ nguyên nhân khiến tôi dần chìm vào giấc ngủ lúc nào chẳng hay.
“Vương phi……”
Tôi từ từ hé mở đôi mắt và hy vọng ít nhất lần này trước mắt sẽ là chiếc giường quen thuộc của mình nhưng không, vẫn là căn phòng xa hoa lạ lẫm ấy. Lúc này tôi ngồi dậy theo tiếng gọi của thị nữ. Nếu ở nhà thì giờ này chắc hẳn tôi đã ở phòng tập, nhưng giờ ở đây thì không thể rồi. Chạy bộ có lẽ vẫn còn được, nhưng hiện tại tôi không có tâm trạng.
“Bệ hạ đang chờ người. Xin người hãy chuẩn bị.”
Chuẩn bị… Cái gì cơ?
Tôi căng tròn mắt ngạc nhiên nhìn bà ấy. Ngay sau đó, một cuộc giằng co nho nhỏ đã xảy ra. Lạy Chúa, những “thị nữ” này không biết nên gọi họ là chị hay em (em gái nhỏ) mà lại có thể thản nhiên như không mà xông tới cởi quần áo của tôi.
“Tôi tự cởi được. Xin đừng động vào tôi.”
Ít ra quần áo ở đây cơ bản vẫn giống Trái Đất, thế là đỡ lắm rồi. Quần dài và áo thun. May thật đấy. Nếu đến trang phục cũng kỳ quặc thì không biết tôi có mặc nổi không nữa? Mấy thị nữ (thôi cứ tạm gọi là các chị đã) lại nhìn tôi với vẻ mặt lạ lẫm như thể phản ứng của tôi mới là điều kỳ cục, tôi lúng túng nhìn sang thị nữ hầu cận.
“Nhưng thưa Vương phi…”
Thị nữ cũng bối rồi rồi bắt đầu trải quần áo lên trên giường. Nhìn những món đồ trông như nội y, tôi chỉ kịp xấu hổ một thoáng rồi lại sững người vì số lượng đáng kinh ngạc của chúng. Trời đất ơi, bao nhiêu món thế này?
Trước tiên là thứ trông giống như quần lót. Rồi quần dài và áo thun. Xếp phía trên đó là một loại wrap skirt*…? Chắc vậy. Trông na ná chiếc tạp dề dài tôi từng mang khi làm thêm ở quán bia, nhưng lần này lại là kiểu gile dài? Tôi cũng không biết phải gọi là gì. Còn có cả thứ trông như tay áo cắt rời làm thành găng, chả biết tên gọi luôn. Và một loại trang sức cùng khăn choàng.
*Wrap skirt: Hay còn gọi là (chân) váy quấn. Quấn quanh người, sau đó cố định bằng cách buộc dây hoặc cài khuy ở bên hông hoặc sau lưng.
Trời ạ, mình phải mặc hết đống này sao?
Hiện tại đã mặc xong áo thun và quần dài. Như thế là đủ rồi chứ gì nữa. Tôi nhất quyết phải từ chối mặc thêm.
“Không mặc.”
“Vương phi, đây là trang phục tối thiểu rồi ạ. Nếu ngay cả mức này người cũng không chịu thì…”
“Không là không. Dù tôi từ mặt trăng hay từ trên trời rơi xuống, tôi cũng không phải người ở đây. Không có lý do gì tôi phải mặc mấy thứ rườm rà như vậy cả.”
Bắt mình giả gái ư, có chết cũng không làm.
Chắc chắn họ đã hiểu lời tôi, nhưng dường như cũng chưa chịu thoả hiệp, khuôn mặt thị nữ đầy vẻ lúng túng. Đúng lúc ấy cánh cửa mở ra.
“Làm cái gì vậy?”
Là hắn, gã hôm qua! Tóc vàng, mắt vàng. Tên khốn, hôm qua ngươi đã nói gì…… Tôi suýt nữa thì túm lấy cổ áo hắn nhưng rồi lại vội buông tay trong ngỡ ngàng. Người đàn ông này tuy to lớn, nhưng không phải cái chiều cao áp đảo như hôm qua. Con người không thể tùy ý thu nhỏ hay kéo dài cơ thể nên điều đó có nghĩa anh ta không cùng một người với cái gã hôm qua.
- Chẳng bao lâu nữa, ngươi sẽ gặp một kẻ có vẻ ngoài giống hệt ta.
Hôm qua hắn đã nói thế với tôi bằng cái giọng điệu bình thản như đang đọc một lời tiên tri.
- Ngươi có gặp cũng sẽ không nghĩ đó là cùng một người đâu.
Hóa ra ý hắn là vậy. Tôi nuốt khan nhìn chằm chằm vào người đang đứng trước mặt. Quả nhiên giống đến mức khó tin. Nếu không phải song sinh thì sao lại giống hệt nhau thế này được chứ? Nhưng ngay cả sinh đôi cũng khó mà có sự khác biệt chiều cao rõ rệt như vậy. Người đàn ông này chỉ cao hơn tôi chừng 10cm thôi.
Trong lúc tôi còn đang đứng ngỡ ngàng, anh ta đã tiến lại gần và nói với thị nữ.
“Tất cả lui ra.”
Ngay lập tức, đám thị nữ lui hết ra. Lúc đó tôi mới chợt nhận thấy dường như mình sắp biết được anh ta là ai.
Cửa vừa khép lại, người đàn ông đứng trước mặt bỗng bất ngờ rút gươm kề sát cổ tôi.
“Ngươi đến từ đâu?”
Cảm giác lạnh lẽo của lưỡi kiếm áp sát cổ đủ để cho tôi biết tên này hoàn toàn nghiêm túc.
“Nếu tôi nói thì anh có biết không?”
*Dạ note: Vì bé Nguyệt vừa xuyên không về và gặp anh Vua lần đầu nên chỗ này vẫn để xưng hô như người hiện đại.
Nghe câu hỏi của tôi, anh nhíu mày.
“Ngươi điên rồi à. Ngươi nghĩ ta đang đùa đấy hả?”
“Tôi cũng đang nghiêm túc đấy. Tôi bảo là nếu tôi nói thì anh cũng có biết đâu chứ.”
Giờ thì tôi cũng đã đoán ra anh ta là ai rồi. Đây chính là Quốc vương Euphrates. Nếu có thể bước vào tẩm cung của Vương phi và ra lệnh trịch thượng cho thị nữ như vậy, hẳn chỉ có thể là Quốc vương thôi. Thế nhưng tôi không phải thần dân của anh. Vả lại tôi không có bất cứ lý do gì để phải phục tùng anh ta cả.
“Ngươi nói đi. Xem ta có biết nơi đó hay không?”
Lúc này lưỡi thanh kiếm lại kề sát hơn. Chỉ cần động một chút là tôi lại có cảm giác cổ mình sẽ bị cứa nát. Càng nổi da gà hơn là tôi thế mà không thấy đau.
“Đại Hàn Dân Quốc, Seoul.”
“Cái gì?”
“Seoul, Korea. Quận Gangnam! Anh biết không?!”
Một thứ gì đó bỗng dâng trào, tôi không rõ là cơn giận dữ, đau đớn hay tuyệt vọng, tôi chỉ biết nó bùng nổ như một quả bóng bị bơm căng quá mức. Trong khoảnh khắc ấy tôi như hoá điên lên.
Ngay khi tôi hét lên, anh ta chợt nở nụ cười. Nụ cười ấy giống với gã đàn ông đêm qua. “Đúng là đồ điên…”, tôi nghĩ thầm, anh ta không biết trong đầu tôi nghĩ gì nên lẩm bẩm một mình.
“Quả nhiên chỉ là sự cố.”
Anh ta thản nhiên thu kiếm lại, như thể thứ mà anh ta vừa dí vào cổ tôi chỉ là một món đồ chơi. Tôi tưởng mình đã giữ bình tĩnh khá tốt, nhưng ngay khi thanh kiếm rời khỏi thì đầu gối tôi liền mềm nhũn, tôi ngã khuỵu xuống sàn. May mà thảm ở đây tốt. Dù ngã xuống cũng không thấy đau.
“Nhưng sự cố gì cơ chứ?”
Tôi còn chưa kịp hỏi thì anh đã lên tiếng trước.
“Tên ngươi là gì?”
“Kim Min Hoo.”
Nghe tôi trả lời thì anh ta khẽ gật đầu và nói: “Đến dùng điểm tâm đi. Tuyệt đối đừng xuất hiện trước mặt ta trong bộ dáng đó.” Nói xong anh quay người rời đi.
“Không đấy.”
Nghe tôi đáp lại, anh thoáng dừng bước.
“Không cái gì?”
“Tôi cứ mặc bộ này đấy. Còn không thì khỏi ăn uống gì hết.”
“Tại sao?”
Anh ta nhìn tôi với vẻ mặt không hiểu nổi. Đối diện tôi là một gương mặt đẹp đến choáng ngợp, chợt tôi thoáng nghĩ có lẽ ở đất nước này, Hoàng đế cũng chẳng có gì ghê gớm. Tôi ăn nói cộc lốc thế này mà anh ta cũng chẳng để ý.
“Ở Hàn Quốc đàn ông tuyệt đối không mặc váy.”
“Thế các ngươi mặc gì?”
“Quần và áo thun như này.”
Tôi cảm giác như bị ai đó tát cho một cú. Dù bản thân cũng biết rõ điều đó, nhưng tôi vẫn cứ ương bướng đến cùng. Chuyện này thật ra đâu đáng để cố chấp như vậy.
- Mình đã nghĩ như vậy, nhưng vẫn không muốn nhượng bộ.
“Ừm, mà thôi cũng không sao.…”
Người đàn ông tóc vàng chau mày nói.
“Ta không có ý kiến gì về y phục của nước ngươi. Nhưng ở Euphrates thì ngay cả kỹ nam* cũng không mặc như thế, trừ khi là trên giường.”
*Kỹ nam: Nam tiếp khách.
Éc, một đòn chí mạng làm tôi chỉ biết đứng sững..
Cuối cùng thì tôi vẫn phải khoác lên người cái bộ đồ chết tiệt ấy, dù đã nhất quyết không đeo thêm bất cứ món trang sức nào. Khi được dẫn đến nơi, tôi thấy Hoàng đế cùng với Thượng thư đang ngồi chuyện trò. Họ ngồi bên chiếc bàn đặt giữa khu vườn thong thả thưởng trà, xung quanh là lính gác và đám thị tòng lố nhố như kiến.
“Chào buổi sáng.”
Thì ra ở quốc gia nào lời chào buổi sáng cũng giống nhau. Vị Thượng thư trông có vẻ rất khéo xã giao lên tiếng trước. Tôi cũng định đáp lại cùng một lời chào như vậy.
“Ngồi đi.”
Tên Hoàng đế thô lỗ kia khẽ hất cằm về phía chiếc ghế trống ra lệnh cho tôi, khiến tôi lỡ mất cơ hội chào hỏi. Tôi đành ngồi xuống và ngay lập tức các tì nữ đứng chờ bên cạnh đã khéo léo gắp thức ăn ra đĩa cho tôi.
Ngon thật đấy.
Tôi cảm nhận rõ ràng trái tim đang căng cứng của mình như dần tan ra đôi chút.
“Đêm đầu tiên ở Euphrates thế nào?”
Vị Thượng thư có bề ngoài trông như Zidane mà cách hành xử thì lại giống một kẻ đào hoa, lên tiếng hỏi. Tôi cố đè nén ý muốn nói rằng “Tệ hại lắm.” và chỉ mỉm cười đáp “Cũng ổn.”
“Ngươi bằng mặt không bằng lòng đấy à.”
Một kẻ thì khéo léo xã giao như thế, còn cái tên tự xưng Hoàng đế kia thì mở mồm ra là cứ như dội nước lạnh thẳng vào mặt người ta. Anh thì biết cái gì về mặt tôi? - Tôi vừa nghĩ thầm, vừa cúi gằm mặt xuống lặng lẽ xúc thêm chút đồ ăn.
“Trên Mặt Trăng ai cũng vậy hả?”
“Không phải Mặt Trăng, là Seoul.”
“Với ta thì nơi ấy chính là Mặt Trăng thôi.”
Trời ạ, nói chuyện mà như gà với vịt vậy. Tôi đâu có đi tàu vũ trụ sang đây, sao lại cứ khăng khăng là Mặt Trăng chứ.
Cạn lời, tôi quyết định chỉ im lặng húp phần súp của mình.
“Vừa tỉnh táo lại thì đã dùng kính ngữ nhỉ. Xem ra “Nguyệt nhân” cũng chẳng có gì đặc biệt.”
Còn châm chọc cái gì nữa không biết. Mắc đục thằng cha này quá đi, nhưng cái danh xưng “Hoàng đế” của hắn lại khiến tay tôi chùng xuống. Huống hồ, cả Hoàng đế lẫn Thượng thư kia trông đều rất trẻ. Chẳng lẽ nào lại là kiểu “nhìn trẻ mà thật ra đã hai trăm tuổi” như trong truyện đi?
“Ta đã biết tên ngươi rồi. Ngươi bao nhiêu tuổi?”
Hoàng đế như thể đọc được ý nghĩ trong lòng tôi mà buông ra mấy câu hỏi đấy, khiến tôi khựng lại trong giây lát.
“Hai…”
Mình hai mươi tuổi, nhưng ở đây là ngoại quốc… Tính ra chắc mình chỉ mười chín thôi nhỉ.
“Tôi mười chín tuổi.”
“Tuổi cũng vừa đẹp đấy. Đáng tiếc thay.”
Mấy kẻ gọi là Hoàng đế đều như thế này sao? Toàn nói những lời chỉ mình họ hiểu.
“Bệ hạ năm nay bao nhiêu tuổi rồi?”
Sẵn tiện hỏi ké thôi! Nhưng mà hỏi tuổi Hoàng đế có ổn không nhỉ? Dù sao trông hắn cũng khá hiền, đúng như tôi dự đoán hắn trả lời ngay.
“Hai mươi bảy.”
Tính theo tuổi Hàn chắc là hai mươi tám. Hóa ra hắn cũng lớn tuổi hơn tôi nghĩ. Tuổi của người nước ngoài quả thật khó đoán. Ngoại trừ cái lúc còn nhỏ thì bắt đầu từ giữa tuổi teen* trở đi, nhìn vào khuôn mặt là đoán được tuổi của người đó.
*Tuổi teen: Khoảng 14 -16 tuổi.
Nhưng nhìn hắn thì không giống hai mươi tám chút nào. Hóa ra đây là tuổi đã từng trải qua đủ mọi thăng trầm sao. Nếu so với nước mình lẽ ra tuổi này là lúc đã vào đại học hay đi nghĩa vụ quân sự, hoặc là tốt nghiệp rồi đi làm cả rồi.
Không nghĩ ngợi gì nhiều, tôi nhìn sang Thượng thư, thật may là ông ấy hiểu ý và đáp lại.
“Ba mươi lăm.”
Quả nhiên, tuổi của người nước ngoài đúng là không thể đoán nổi.
Nhưng dù vậy vẫn cảm thấy họ còn khá trẻ. Tạm thời bỏ qua việc Hoàng đế là chế độ cha truyền con nối còn Thượng thư kia... Chẳng phải tương đương với Thủ tướng sao? Chính trị gia mà chỉ mới ngoài ba mươi tuổi sao?
“Ta thật không nhờ Nguyệt Nhân lại xuất hiện. Nếu đúng như vậy, lời mặc khải đó thật sự xảy ra.”
Hoàng đế bỗng nhiên thốt ra một câu không tài nào hiểu nổi. Tôi còn đang định mở miệng mà chưa kịp nói gì thì đã nghe thấy Thượng thư đáp lại.
“Chắc không phải vậy đâu thưa ngài. Nếu thật sự là như vậy, thì ngài đã không bối rối đến thế.”
“Ừ đúng là thế. Nhưng thực tế trước mắt ta chính là Nguyệt Nhân còn gì.”
Trước mặt mình mà mấy thằng cha này nói cái gì vậy trời. Đã khẳng định mình không phải Nguyệt Nhân rồi mà.
Mà thôi, Nguyệt Nhân hay là ai cũng mặc kệ. Chỉ cần biết là súp vẫn ngon là được.
“Không rõ đó là điềm báo gì, nhưng thần nghĩ không có liên quan gì tới lời mặc khải đâu. Ngài không thấy biểu hiện bối rối rõ ràng của người ấy sao? Hơn nữa thưa bệ hạ, trong lời mặc khải đó hoàn toàn không hề nhắc đến việc Nguyệt Nhân là “nam giới” kia mà.”
“Ngày hôm đó thú vị thật. Nếu Ravman xuất hiện nữa thì còn vui hơn, tiếc thật.”
“Ravman chưa từng xuất hiện ở Thánh địa. Không lý nào hắn lại xuất hiện tại nơi mặc khải đâu ạ.”
“Liệu Ravman thật sự có tồn tại không nhỉ? Không phải đó chỉ là một nhân vật hư cấu được ba vị đại thần tạo ra sao.”
Thôi kệ, mặc họ cứ luyên thuyên đi. Tôi hoàn toàn chẳng hiểu gì sất.
Thời tiết tốt, hoa quả thì ngon. Không biết đây là loại quả gì, tên ra sao, thậm chí không chắc là quả hay rau, nhưng dù sao đi nữa vị của nó thật tuyệt.
Một nơi thật đẹp.
Nếu người đó là Quốc vương thì đây chắc hẳn là cung điện của hắn. Nhìn quy mô hoành tráng đến mức hoàn toàn xứng đáng được gọi là cung điện. Khu vườn được chăm sóc tỉ mỉ đến cả hàng cây ven đường cũng đẹp, nhưng điều đặc biệt khiến nơi này thật sự nổi bật là vẻ đẹp tổng thể của nó. Thực lòng mà nói, vừa nãy ngay cả khi được dẫn đến đây tôi cũng đã ngạc nhiên vô cùng.
Nơi mà tôi từng ở cũng xa hoa và rất đẹp, nhưng so với nơi này thì không sánh bằng. Tôi không rõ nơi này gọi là gì, nhưng nó nằm ngay giữa một hồ nước lớn, như một ốc đảo vậy. Những chiếc cầu đá chạm khắc tinh xảo nối với các phần đất liền quanh hồ. Nước hồ trong veo, nhìn xuyên qua cầu vẫn thấy những đàn cá bơi lội giữa vô vàn đóa sen.
Khi đi qua cây cầu, trái tim tôi đã bị cung điện này chinh phục hoàn toàn. Một cung điện tuyệt đẹp. Kiến trúc trông gần với phong cách Hồi giáo hơn là châu Âu, tinh tế và uyển chuyển. Nếu cung điện này tồn tại trên Trái đất, chắc chắn nó đã trở thành di sản văn hóa thế giới. Thậm chí còn đẹp hơn Taj Mahal mà tôi chỉ từng nhìn thấy qua ảnh.
“Có phải là kỳ tích chăng.”
Lời nói của Quốc vương mang một âm vang đầy ý nghĩa sâu sắc, khiến tôi phải ngưng lại mọi suy nghĩ khác và nhìn thẳng vào anh ta. Đôi mắt thanh mảnh ấy nhìn vào tôi rồi mỉm cười. Trong đầu tôi chợt lóe lên hình ảnh người đàn ông to lớn đến mức điên rồ tối qua, rồi lại vụt tắt.
“Dù là gì cũng tốt cả. Có là dấu hiệu của sự cứu rỗi hay điềm báo về sự diệt vong thì ta đều sẽ đón nhận nó.”
Hoàng đế đứng dậy. Anh bước đến bên tôi, kề sát mặt lại gần trán tôi. Tôi cứng đờ thân thể, nghĩ: Chẳng lẽ..., thì anh ta khẽ hôn lên trán tôi rồi rời đi, để lại cho tôi một nụ cười tươi tắn như những giọt sương ban mai đọng trên phiến lá, đến mức khiến tôi muốn lật cả bàn ăn lên vì không chịu nổi cảm giác sảng khoái ấy.
“Chào mừng ngươi đã đến Euphrates, Nguyệt Nhân Ki Mi Nu.”
Ki Mi Nu? Lại là đứa nào nữa?
“Theo mệnh mặc khải, ta sẽ phong ngươi làm Phi(妃)*. Hôn lễ sẽ được cử hành long trọng sau ba tháng.”
*Phi(妃): Danh xưng này có thể dùng như một danh từ lẫn tước vị cho cả chính thất và thiếp của các vị vua.
“Khoan đã, tôi là đàn ông mà.”
Tôi vừa nói xong, Quốc vương liền mỉm cười đầy ẩn ý, nụ cười như hòa lẫn giữa sự tinh nghịch lẫn quyền lực.
“Đó chính là lý do ta mới phong ngươi làm Phi. Nếu ngươi là nữ nhân, dù có chứng minh được mình là Nguyệt Nhân thật, ta cũng sẽ chặt đầu treo trước cổng cung rồi.”
Đây là sự thật.
Nụ cười ấy cùng giọng điệu bình thản như không hề giấu giếm một chút gì. Khuôn mặt ấy hoàn toàn không hề ngần ngại khi nói về việc giết người.
Chúa ơi, người đàn ông này thực sự là kẻ nắm trong tay quyền lực tối thượng, và đây… là vương quốc của hắn. Ngay cả những tuỳ tùng, Thượng thư, và lính canh đều tỏ ra bình thường như thể mọi chuyện đều hợp lý.
Anh là đồng tính luyến ái sao?
Tôi vẫn thấy sợ hãi nên không dám hỏi thẳng. Không, dù Quốc vương có đồng tính đi chăng nữa, anh ta cũng có thể tùy ý chọn bất cứ người đàn ông nào mà anh ta muốn. Còn tôi, chỉ là một thanh niên Hàn Quốc với ngoại hình bình thường, chẳng có gì đặc biệt cả. Hay là chuẩn mực vẻ đẹp ở đất nước này kỳ lạ đến vậy?
Nếu gặp nhau ở Hàn Quốc mà bỏ qua địa vị thì anh ta chết chắc trong tay tôi rồi, tôi cắn răng nghĩ thầm.
Quốc vương đứng trước mặt tôi một lúc rồi cùng Thượng thư rời đi.
“Đêm nay ta sẽ đến tìm ngươi.”
Trước khi rời đi còn để lại một lời dọa dẫm đáng sợ.
***
Tại sao anh ta lại nói sẽ đến tìm mình vào ban đêm chứ?
Nghĩ đến “người đàn ông” mà tôi sắp cưới sẽ đến gặp tôi vào đêm nay khiến tôi sợ hãi tột cùng. Không chỉ sợ… gần như rơi vào trạng thái hoảng loạn. Trên đường trở về tẩm cung, tôi chỉ mải lo lắng đến nỗi không có tâm trạng nhìn ngắm những cảnh vật đẹp đẽ mà trước đó tôi còn trầm trồ khen ngợi.
Trước hết, tôi phải quay về nhà.
Khi suy nghĩ về điều đó, tôi chợt nhận ra từ hôm qua đến giờ mình đã hoàn toàn tập trung vào việc phải “quay về”. Tôi cứ miên man với ý nghĩa phải trở về nhiều đến mức tuyệt vọng. Quay về để làm gì đây? Để nhìn người mẹ kế tái hôn sao?
Dù cố gắng không để hối hận, nhưng tôi vẫn thấy hối hận không chịu nổi. Cảm giác ấy dồn nén khiến tôi chỉ muốn kết liễu mọi thứ. Rốt cuộc say xỉn như vậy mà tôi còn đi lang thang trên con đường núi làm gì cơ chứ? Tất cả là tại cô gái đó. Cô gái giống y hệt mẹ kế tôi.
Không, sao lại đổ lỗi cho cô ấy chứ. Đây là do tôi. Đừng đổ lỗi cho người khác. Việc này hoàn toàn là lỗi của tôi.
Chẳng lẽ đây không phải mơ sao?
Nếu tỉnh dậy… giấc mơ sẽ biến mất. Hoặc có khi tôi vốn đã chết vì cóng, và nơi này là luyện ngục*... Chúa ơi, điều này nghe cũng khá thuyết phục đấy chứ. Nhưng thôi đừng nghĩ nhiều nữa. Đúng vậy, trước tiên phải sống đã.
*Luyện ngục: Là nơi tạm thời, nơi linh hồn gột rửa tội lỗi trước khi lên thiên đàng, không phải trừng phạt vĩnh viễn như địa ngục.
Với ý nghĩ đó thì hãy thử nghĩ đến “đêm nay” trước đã.
Tôi mải suy nghĩ suốt khoảng thời gian dài. … Thật sự suy nghĩ nghiêm túc nhưng chẳng tìm ra giải pháp nào cả. Coi bộ chừng nào đối mặt thì sẽ tính sau.
“Ngươi đang chuyên chú nghĩ gì thế, thậm chí không hay biết có người đến đây vậy?”
Ư áaa… Giật hết cả mình. Nghe thấy giọng nói, tôi vội vàng nhìn ra ngoài cửa sổ. Bất chợt trời đã tối từ lúc nào. Chúa ơi, suốt cả ngày nay tôi chỉ dùng để suy nghĩ không thôi sao? Hình như tôi đã hoàn toàn chìm đắm đến mức chẳng còn nhớ mình đã làm những gì.
Quốc vương sải bước dài vững chãi đến gần, lúc này tôi nhanh chóng nhảy ra khỏi giường.
“… Làm gì thế?”
“À, không có gì đâu…”
Anh ta đứng trước mặt tôi và đưa ra một thanh đoản kiếm. Nhìn cái cách anh cầm phần lưỡi kiếm chĩa phía mình và đưa phần cán về phía tôi, có lẽ là muốn tôi nhận lấy nó.
Anh ta bảo tôi ngẩng đầu lên.
“Cầm lấy.”
Cán kiếm làm bằng ngà voi. Tôi chần chừ một chút rồi nắm lấy nó.
“Chỉ nhìn mình ta thôi.”
Một cảm giác rợn người chạy dọc sống lưng tôi…
“Đừng tin ai hết.”
Quốc vương nghiêm nghị nói.
“Chỉ nhìn vào ta thôi, chỉ tin mình ta thôi. Đừng tin ai khác. Và hãy luôn mang đoản kiếm này bên mình. Nếu có ai dám động đến ngươi thì cứ thẳng tay đâm hắn. Tuyệt đối đừng do dự. Hiểu chưa?”
Hiểu thì hiểu, nhưng về phần tại sao?
“Nếu đâm trúng thì họ sẽ chết, phải không…?”
“Vì ta đã cho phép nên ngươi có quyền giết bất cứ ai. Hãy bảo vệ chính mình.”
Người đàn ông này hoàn toàn nghiêm túc, và chính điều đó càng khiến mình thêm sợ hãi. Chuyện gì đang xảy ra xung quanh mình vậy? Ở đây chẳng có gì cả, không thể tin ai, mọi thứ đều vô cùng mới mẻ, mà mình giờ phải cầm kiếm để tự bảo vệ bản thân. Ban đầu những tưởng là chuyện đương nhiên, nhưng rồi nỗi sợ đã trỗi dậy trong tôi.
“Tôi có thể hỏi là tại sao không?”
Nghe tôi nói vậy, anh ta chớp mắt một cái rồi hỏi ngược lại tôi.
“Ni Tau không nói với ngươi sao?”
“Nói cái gì cơ?”
※ Bộ truyện có Manhwa được TCCD dịch và để cùng tên với Novel.
※ TCCD thân gửi: Mỗi lượt đọc của bạn là động lực rất lớn đối với Dạ nên vui lòng không reup dưới mọi hình thức (online, offline,...). Xin cảm ơn mọi người đã ghé thăm website tccdtccd.com.
***
Tên truyện: Vận Mệnh (Series)
(Bộ truyện có Manhwa được TCCD dịch và để cùng tên với Novel)
Nhóm dịch: TCCD - Thiên Chu Chi Dạ
Translator: Triệu Lộ Tư
Proofreader: Mật
Bình luận (0)