Vận Mệnh (Series)
Tên truyện: Vận Mệnh (Series)
(Bộ truyện có Manhwa được TCCD dịch và để cùng tên với Novel)
Nhóm dịch: TCCD - Thiên Chu Chi Dạ
Translator: Triệu Lộ Tư
Proofreader: Mật
***
Chương 3:
※ TCCD thân gửi: Mỗi lượt đọc của bạn là động lực rất lớn đối với Dạ nên vui lòng không reup dưới mọi hình thức (online, offline,...). Xin cảm ơn mọi người đã ghé thăm website tececede.com.
※ Bộ truyện có Manhwa được TCCD dịch và để cùng tên với Novel.
- Đừng tin bất kỳ ai. Chỉ nhìn ta, chỉ tin ta.
Đêm qua Quốc vương đã nói như thế rồi bước về phía cửa sổ. Người đó là Quốc vương, là chủ nhân của cung điện này, thế nhưng hành động lẻn vào phòng mình lại hệt như loài mèo, chỉ để trao cho tôi thanh đoản kiếm và rời đi ngay sau đó. Ta cho phép ngươi có quyền giết bất cứ ai, anh ta đã nói như thế. - Tôi chẳng biết có nên tin vào điều đó hay không nữa. Mình chỉ chắc chắn một điều rằng, nơi này thật sự nguy hiểm. Thế nên người ta mới có thể thốt ra những lời coi mạng sống như cỏ rác nhẹ tênh đến thế.
Không phải khoe khoang gì nhưng tôi đã lớn lên trong nhung lụa. Cha tôi là một doanh nhân, mẹ là giảng viên đại học nên tuy là cũng từng có những nỗi khổ về mặt tinh thần nhưng tôi chưa bao giờ phải chịu vất vả hay nỗi đau thể xác nào. Vậy mà giờ đây lồng ngực tôi nặng trĩu khi nhận thức được rằng mình rơi vào một nơi khắc nghiệt đến mức phải tự bảo vệ chính mình bằng một thanh đoản kiếm. Lỡ rơi rồi thì sao không rơi vào chỗ nào an toàn hơn chút vậy trời.
Mà anh ta bảo đừng tin ai, có bao gồm cả cái anh chàng bảnh trai giống Zidane kia không nhỉ?
“Ki Mi Nu.”
“Hôm qua tôi cũng định hỏi lại, tên tôi đó hả?”
Nghe tôi nói, anh ta khẽ nhíu mày.
“Em tự giới thiệu tên em thế mà? Ki Mi Nu.”
*Từ đoạn này Cien sẽ gọi bé Nguyệt là “em” do Cien đã xác định mối quan hệ Hôn phu - Hôn thê với em ấy rồi.
“Là Kim Min Hoo cơ mà.”
“Đúng rồi, Ki Mi Nu.”
Nhìn khuôn mặt hiện lên 2 chữ “Đúng mà?” của anh ấy, tôi đành quay đầu sang chỗ khác. Thượng thư cũng làm vẻ mặt không hiểu Cien sai ở chỗ nào. Tôi nhận ra có vẻ họ không phát âm được tên tôi thế nên mới gọi là “Ki Mi Nu”.
“Ta phát âm sai à?”
Trước câu hỏi của anh ấy, tôi cũng khó mà nói thẳng là Anh sai lè. Thôi, tên gọi thôi nên cũng chả có gì to tát, gọi thế nào cũng được. Dù sao anh ấy cũng là người duy nhất không gọi tôi bằng cái xưng hô nổi da gà “Vương phi” hay “Nương nương” kia.
“Không. Anh cứ gọi theo ý anh đi ạ.”
“Được rồi, Ki Mi Nu. Ba tháng nữa sẽ cử hành lễ thành hôn, nên từ giờ sẽ bận rộn lắm đấy. Trông em có vẻ là người khá khó tính nhỉ.”
Tôi vốn là kiểu người luôn được khen là hiền hòa, dễ tính. Đây là lần đầu tiên trong đời tôi bị đánh giá là khó tính đấy, thật nực cười. Chợt tôi nhớ lại chuyện đã cãi nhau với bọn họ về cái váy.
… Bất kỳ công dân Hàn Quốc tỉnh táo nào cũng sẽ phản ứng y chang tôi thôi.
Kêu oan với tâm trạng uất ức cũng chẳng ăn thua. Thế nên tôi chỉ lẩm bẩm trong lòng.
“Ta mong em sẽ hết sức phối hợp với ta. Ở Mặt Trăng em có đối tượng đính hôn nào không?”
Từ “đối tượng đính hôn” vừa vang lên, một gương mặt thoáng vụt qua tâm trí tôi như đèn kéo quân. Không, không được nghĩ tới. Đã chẳng tìm thấy lối về thì nhớ đến cô ấy để làm gì chứ.
“Có không?”
Giọng anh ấy trở nên lạnh lẽo. Trên gương mặt anh ta hiện lên vẻ khó chịu mà tôi chẳng hiểu vì sao. Sao anh ta lại khó chịu nhỉ?
“Không có.”
Tôi vội trả lời, anh ấy lần này mỉm cười. Nụ cười mềm mại xuất phát từ người đàn ông điển trai. Nhưng người đàn ông này cũng thật sự đáng sợ. Bây giờ anh ta cười lên thì trông khá dễ gần, nhưng chỉ cần khuôn mặt anh ta khựng lại một nhịp, tôi có cảm giác mình sẽ bị cảm giác căng thẳng đè cho bẹp dí.
Đây là khí tức của kẻ nắm quyền sao?
“May quá.”
Giọng nói nhẹ như gió nhưng lại chứa đựng sức nặng không thể xem thường. Tại sao việc tôi không có đối tượng đính hôn lại là may mắn với anh ta chứ? Khoan đã, tôi đang làm gì ở đây vậy chứ……
“Tôi muốn biết vì sao tôi phải kết hôn với bệ hạ.”
Nghe câu ấy Thượng thư bỗng cau mày, còn anh ấy thì lại nở nụ cười rạng rỡ.
“Chuyện đó ấy à.”
Giọng Quốc vương trầm xuống nghe vô cùng thần bí. Anh ấy cúi người nên tôi cũng vô thức đưa mặt đến gần, như thể sắp được nghe bí mật quốc gia nào đó vậy.
Khoảng cách gần đến mức có thể nhìn thấu sự xảo trá trong mắt Quốc vương, anh ta khẽ nói.
“Bởi vì ta đã phải lòng em ngay từ cái nhìn đầu tiên.”
Sởn da gà.
Một lời nói dối trắng trợn mà hắn thốt ra ngon ơ.
Trông thì rõ là đẹp trai, có khi còn hơn cả người mẫu mà tính tình thì thế này đây. Đúng là lãng phí cái danh xưng Quốc vương quá mà. Mấy ông vua trong phim oai phong lẫm liệt lắm cơ mà. Như Yul Brynner chẳng hạn. - Mà nghĩ lại cũng chẳng nhớ ra ai khác ngoài ông ấy. Mà thôi ông đó đúng là đỉnh của đỉnh về mặt khí chất rồi.
Quốc vương vẫn nhếch môi cười, còn tôi thì mệt mỏi cả tinh thần lẫn thể xác, gương mặt tôi lúc này chắc hiện rõ vẻ chán ngán rồi ấy. Thấy vậy Thượng thư khẽ lên tiếng xoa dịu. “Buổi tối thần sẽ đến gặp người. Khi ấy thần sẽ thuật lại tường tận, xin nương nương trước hết cứ dùng bữa sáng đã…”
Sau bữa sáng, cả Quốc vương và Thượng thư cùng mất hút không thấy bóng dáng. Cả hai cứ liên tục thì thầm những điều mà chỉ họ mới hiểu. Còn lại một mình tôi, men theo con đường hôm qua để trở về phòng, tôi cứ dáo dác ngó quanh liên tục suốt chặng đường.
Luôn có một cảm giác như ai đó đang theo dõi mình. Nhưng mỗi lần quay lại thì lại chẳng thấy gì. Hay là gã đàn ông tóc vàng khổng lồ kia - người giống từ khuôn mặt đến cái miệng lưỡi không xương, trơn tuột như rắn hệt Quốc vương? - nghĩ thế tôi bước đi nhanh hơn rồi bất ngờ ngoái lại.
Một cô bé đứng đó với gương mặt bối rối.
Đáng yêu thật. Tôi không có em, nhưng nếu có thì hẳn là tôi muốn có một cô em gái như thế này. Dễ thương và hoạt bát. Cô ấy còn trông giống cô bé mà tôi từng thích hồi tiểu học nữa. Ngay khi tôi định cất lời chào thì thị nữ đi bên cạnh đã nhanh hơn một bước.
“Có chuyện gì thế thưa người? Xin hãy dừng những hành vi khiếm nhã đó lại.”
Hình ảnh thị nữ hầu cận trong mắt tôi là một người phụ nữ cao quý và dịu dàng. Thế mà giờ đây, giọng điệu băng giá giáng lên cô gái nhỏ. Cô bé đã làm gì sai mà bà ấy lại phản ứng mạnh như thế chứ?
Cô gái nhỏ bé trông như thỏ kia chỉ nhìn thị nữ một cái rồi cắn chặt môi dưới. Bầu không khí lạnh lẽo này khiến tôi cũng thấy nặng nề, ngột ngạt.
“Chúng ta quay về thôi.”
Thị nữ hầu cận dường như định nói điều gì đó nhưng tôi đã cướp lời trước. Tôi bước lên phía trước, bà ấy liền theo sát ngay phía sau. Trên khuôn mặt bà ấy hiện rõ vẻ khó chịu vì chưa kịp nói hết điều muốn nói, nhưng khi đứng bên cạnh tôi thì bà ấy lại nở một nụ cười dịu dàng.
- Đừng tin bất cứ ai.
Lời cảnh báo của Quốc vương lại hiện lên trong đầu tôi. Quả thật… Không thể trông mặt mà bắt hình dong được. Cô bé ban nãy từng làm sai gì hay sao mà thị nữ lại dùng giọng điệu lạnh lùng khi nói chuyện với cô bé thế nhỉ?
Cô bé chỉ nhìn thôi mà.
Con gái thường có lòng tự trọng cao, và cũng dễ tổn thương nữa. Vì vậy tốt nhất nếu không có việc gì thì đừng chạm vào họ. Tôi từng hành động sai lầm khiến mình phải ôm nỗi hối hận suốt cuộc đời về sau, để rồi từ đó tôi nhận ra rằng, đàn ông và phụ nữ khác nhau.
Nhưng thị nữ kia cũng cùng là phụ nữ cơ mà. Sao lại buông lời lạnh lùng như vậy chứ? Nhìn trang phục cô bé thì đâu có vẻ gì là thị nữ đâu. Bộ váy mặc trên người không phải đồng phục nữ hầu mà là một chiếc đầm bồng bềnh có nhấn eo. Dù không có trang sức đặc biệt nào nhưng chính sự đáng yêu của bản thân cô lại khiến tổng thể trông thật rực rỡ.
Đúng là ở nơi này ai cũng lộng lẫy cả.
Có lẽ vì vậy mà tôi càng thấy khó hoà nhập.
Tôi ghét sự phô trương. Ghét những gì quá rực rỡ. Những thứ quá đỗi đẹp đẽ cũng không thể làm tôi hài lòng. Có phải tôi quá kỳ quặc không? Cơ bản là tôi vốn thích sự bình thường và giản dị. Tôi thích những con người mang trên mình nỗi buồn man mác. Quá chói mắt sẽ khiến mọi thứ xung quanh trở nên tăm tối đi, và làm nhức mắt những kẻ nhìn vào đó. So với điều đó thì tôi thích kiểu ánh sáng dịu dàng hơn.
Tôi cố nén lại ý muốn quay đầu nhìn lại phía sau. Trong lòng cứ thấp thỏm như thể cô gái bé nhỏ kia đang khóc phía sau vậy.
Vừa trở về tới phòng thì thợ may đã xộc vào khiến tôi sững người. Họ nói phải may hôn phục, rồi lột sạch đồ tôi ra, thậm chí còn đo cả kích cỡ chỗ kín. Trời đất ơi rốt cuộc hôn phục ở đây là cái kiểu gì vậy? Đã quyết định phải thích nghi với thế giới này thì thú thật tôi cũng không muốn tỏ ra khó chịu đâu. Đâu thể ngay lập tức bay vèo lên trời trốn đi được, trước mắt vẫn phải sống sót đã chứ. Chỉ có điều, sống bằng cách “kết hôn với một người đàn ông” thì thật là khó chấp nhận.
Sau đó thì vị Thư lại bước vào.
“Thần là Thư lại Lenny David.”
Cái tên “David” nghe thật là quen thuộc. Thế nhưng gương mặt cô ấy thì tuyệt đối chẳng thân thiện chút nào. Cô ấy là người ngoại quốc đã đành- mà nghĩ lại, cho dù ở đây mọi người đều có tóc đen, mắt đen và vóc dáng người châu Á đi chăng nữa thì với tôi họ vẫn là người ngoại quốc. Tôi đang dùng từ “người phương Tây” theo phạm trù hẹp hơn đấy, còn cô nàng này có đôi mắt xám và mái tóc bạc càng khiến cô trông co phần đáng sợ. Còn thêm cả cặp kính vuông nữa chứ.
Thì ra ở đây cũng có kính. - Tôi chợt thấy ý nghĩ đó thật mới mẻ.
“Thần đến để nói về các nghi thức cho hôn lễ.”
Kết hôn, ra mắt họ hàng hai bên (dù ít nhất một bên vắng mặt). Sau đó hưởng tuần trăng mật. - Tôi cứ tưởng lễ cưới sẽ là như thế. Tôi vốn vẫn luôn coi nhẹ mọi chuyện như vậy.
“Hôn lễ sẽ kéo dài suốt nửa tháng. Và sẽ có một đêm tiệc được tổ chức ngay trước ngày cử hành hôn lễ. Sẽ có các sứ thần từ nhiều nước và các quý tộc từ bậc tứ phẩm trở lên tham dự yến tiệc. Yến tiệc sẽ tổ chức tại “Vọng Lâm” nằm bên trong Vương cung, và hiện tại mọi thứ đang được chuẩn bị thưa người. Người sẽ gặp Thái tử Điện hạ vào ngày hôm đó. Thần kiến nghị người nên gửi lời thăm hỏi trước khi đến diện kiến bậc phụ mẫu để tránh bỡ ngỡ ạ.”
“Cái gì cơ?”
“Sau buổi yến tiệc, Nghi lễ Thanh tẩy sẽ là nghi thức đầu tiên cần được thực hiện. Nghi lễ sẽ được thực hiện trong năm ngày. Ngày đầu tiên sẽ tiến hành tại hồ nước nơi người xuất hiện thưa người.”
“Khoan, khoan đã!”
Nghe tôi nói xong, cô ấy tròn xoe mắt: “Vâng?”. Vẻ ngoài lạnh lùng hoàn hảo phút chốc trở nên có phần dễ thương lạ thường nhưng đây không phải lúc để để ý chuyện đó.
“Nơi tôi xuất hiện á? Tôi khi đó xuất hiện ở đâu?”
Cô ấy ngập ngừng một lát rồi đáp.
“Là ở hồ nước thưa người. Hồ Phán quyết nằm ở nơi được xem là Biểu tượng Quyền năng”
Cái gì mà Biểu tượng Quyền năng rồi hồ Phán quyết? Hẳn nét mặt tôi lúc này trông đã dữ dội lắm rồi. Cô ấy thấy vậy thì vội vàng giải thích.
“Biểu tượng Quyền năng - là cách gọi khu rừng của Quốc vương bệ hạ. Không như những khu rừng khác trong cung, đó là khu vực cấm tuyệt đối người đi vào nếu không có sự cho phép của bệ hạ. Và bên trong khu rừng có một hồ nước - nơi được gọi là “Hồ Phán quyết”.
Không phải ao mà là hồ sao?
“Thần có nghe nói ký ức của người vẫn chưa khôi phục. Xin thứ lỗi cho sự thiếu sót của thần trong quá trình giải thích cho người.”
Không, không đến mức phải xin tha thứ thế đâu. Suốt cuộc đời từ đó đến giờ, mình luôn bị coi là kẻ ngoài lề (hay đứa trẻ bị ruồng bỏ) nên mình từng chịu qua đủ kiểu đối xử khắc nghiệt rồi, nhưng đây là lần đầu tiên có người xin lỗi mình một cách lịch sự như thế.
Tôi cố nén sự bối rối, khẽ gật đầu.
“Thần xin phép được nói tiếp ạ. Nghi lễ Thanh tẩy tại hồ Phán quyết sẽ diễn ra trong năm ngày, và có sự tham gia của Bệ hạ, Vương phi và các bậc Tư tế. Nghi thức sẽ do tư tế ở Thần điện trong Hoàng cung chủ trì. Ngày thứ nhất tiến hành nghi thức thanh tẩy trên mặt nước, ngày thứ hai ngâm nửa thân mình trong nước, ngày thứ ba ngâm hoàn toàn thân thể dưới nước, ngày thứ tư cử hành bên bờ sông Sgan, và ngày thứ năm ngay Thần điện trong Vương cung. Sau đó người có một ngày nghỉ ngơi trước khi bắt đầu Nghi lễ Săn bắn. Ngày thứ nhất săn bắn chim, ngày thứ hai săn cá, còn ngày thứ ba là săn sư tử.”
*Từ đoạn này, dựa theo bối cảnh thì bé Nguyệt sẽ đổi xưng hô thành “Ta” đối với cận thần.
“Ngươi bảo ta săn sư tử á?!”
Tôi kêu lên kinh hãi, cô ấy lại vội đáp: “Không, không phải vậy thưa người.”
Khuôn mặt cô ấy hơi lúng túng rồi tiếp lời.
“Việc săn bắn do chính Bệ hạ thực hiện. Vương phi chỉ cần chờ đợi ở nơi an toàn là được.”
Ài, làm hoảng hồn.
Cái tên Quốc vương ấy có gương mặt đẹp như tranh vẽ mà cái thân hình thì như vận động viên thể thao. Nhìn mớ cơ bắp đó cũng đủ biết hắn có thể xoay sở việc săn bắn này tốt thôi. Nghĩ thế nhưng thật lòng tôi vẫn hơi lo lắng. Săn sư tử ư, có phải hơi lố không. Lỡ xui xui xanh cỏ thì sao trời?
“Rồi người lại được nghỉ ngơi thêm một ngày. Sau đó là hôn lễ kéo dài trong năm ngày. Ngày đầu tiên là buổi tế lễ để Thần linh chứng giám. Buổi lễ sẽ do ba vị Đại tư tế chủ trì. Ngày thứ hai là nghi lễ để được Kim long chứng nhận. Phần này Điện hạ phải tự mình thực hiện rồi.”
“Đi đâu cơ?”
“Đến hang của Kim Long ạ.”
Thôi mang sư tử đến đây bắt cho. Kim Long thì chẳng phải là rồng sao? Bảo đến hang rồng á? Mình đến đó?
“Bệ, bệ hạ cũng đi cùng chứ?”
Đừng nói là định bảo tôi tự đi chết một mình đó nha?
“Không thưa người, Kim Long đã công nhận bệ hạ rồi. Người chưa từng diện kiến bệ hạ sao?”
“Gặp thì cũng gặp rồi đó.”
Nhìn mỗi cái mặt thôi thì làm sao biết tên đó đã được công nhận hay không chứ. Không, giờ đâu phải lúc nghĩ chuyện đó.
“… Ý ngươi là bảo ta một mình vào hang rồng sao?!”
“Đó là nghi thức quan trọng của hôn lễ thưa người.”
Thư lại nghiêm giọng nói làm tôi suýt thì gục ngã. Trời ạ, sao có thể nhẹ như không mà thốt ra mấy lời tàn nhẫn thế này vậy, thật muốn chết quách đi cho rồi.
Thế giới này có cả rồng luôn nè. Này mới đáng sợ đó. Nhưng những người này lại còn thản nhiên đẩy người khác vào hang rồng một thân một mình còn ghê hơn gấp bội.
Bỗng câu “Nghi thức quan trọng của hôn lễ” hiện lại trong đầu tôi. Có nghĩa là, những vị Vương phi trước đây cũng đã trải qua nghi thức này ư……
“Giữa rồng và loài người đã tồn tại hiệp ước bất khả xâm phạm từ rất lâu rồi. Vả lại trước đó nữa thì rồng vốn cũng không ăn thịt con người. Dù tập tính ăn uống của loài rồng vẫn chưa được nghiên cứu rõ ràng, nhưng với trường hợp của Kim Long thì đây là loài ăn cỏ. Theo như thần được biết thì Kim Long không ăn gì ngoài thực vật và nước.”
Không ăn thịt người thì cũng đỡ đi, nhưng mà rồng ăn chay á hả - nghe lạ vậy trời.
“Chúng ta đang nói đến đâu rồi nhỉ? À, ngày thứ hai là ngày làm lễ để được Kim Long thừa nhận. Ngày thứ ba là hôn lễ. Ngày thứ tư là yến tiệc và lễ hợp cẩn. Và ngày thứ năm là ngày bệ hạ sắc phong tước vị. Như vậy là kết thúc toàn bộ hôn lễ.”
Mới nghe thôi đã thấy choáng váng. Mình phải làm hết đống việc đó sao? Mà hợp cái gì phòng? Hai thằng đàn ông thì hợp phòng cái kiểu gì chứ? Không, tạm thời cứ bỏ qua đã.
Từ nãy tới giờ cô ta bắt đầu nói đến từng chi tiết nhỏ của mỗi nghi thức, không biết là đầu óc mình chậm chạp hay do cô ta là thiên tài mà mình chẳng tài nào nhớ nổi một chữ. Khi cô ta nói: “Đâu mới chỉ là khung chính thôi thưa người, giờ thần sẽ giải thích tiếp về các thủ tục.”, nếu mình là người của thế giới này và là Vương phi thực thụ thì chắc chắn mình đã kêu Xin làm ơn dừng lại đi. Vấn đề là mình hoàn toàn mù tịt về tình hình chung quanh nên chỉ còn cách cắn răng im lặng chịu đựng trong nhăn nhó.
“Ôi trời, thư lại David. Nàng lại tra tấn nạn nhân sao?”
Không nghĩ mình lại mừng rỡ khi nhìn thấy cái gã giống Zidane kia. Sáng gặp, chiều cũng vừa gặp còn chưa đầy một ngày mà giờ lại rưng rưng nước mắt vì sắp thoát được một kiếp. Còn tên Quốc vương theo sau gã trông chẳng khác nào vị cứu tinh của mình.
Ngay khi Quốc vương bước vào, cả gian phòng lập tức như bị phủ lên một tầng căng thẳng nhẹ. Từ Thị nữ hầu cận đến các tì nữ đều đồng loạt cúi chào anh ta. Chỉ riêng vị Thư lại và Thượng thư vẫn luôn ngẩng cao đầu. Không rõ sự khác biệt giữa 2 nhóm người ở đây là gì, nhưng thôi cũng chẳng nên tò mò thêm nữa.
“Lui xuống đi.”
Theo lệnh của Quốc vương, các tì nữ im lặng lùi hết ra ngoài.
“Hôm nay nàng cũng xinh đẹp quá nhỉ.”
Thượng thư lại giở giọng trêu chọc nữ Thư lại. Anh ta vừa định đặt tay lên vai cô thì cô ấy đã xoay người đi khiến anh ta suýt thì ngã nhào, may mà Quốc vương kịp tay tóm lại. Nhìn kỹ mới thấy Quốc vương khá cao, hình như còn cao hơn nữ Thư lại một chút. Thượng thư thì thấp hơn Quốc vương chừng mười phân. Nghĩa là Thượng thư phải cao hơn mình cả cái đầu. Trời đất ạ.
Mặc dù là bề tôi vậy mà vừa được Quốc vương đỡ xong, anh ta chỉ liếc mắt gật một cái rồi lại quay sang ve vãn nữ Thư lại như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
“Hôm nay nàng khi nào rảnh? Có bận lắm không?” - Thượng thư nghiêng người, anh ta dùng giọng điệu nửa đùa nửa thật hỏi nàng.
Thư lại chỉ im lặng nhìn chằm chằm sang Quốc vương. Ngài khẽ lắc đầu.
“Đừng có nhìn ta bằng ánh mắt đó.”
Cô lập tức hạ ánh mắt hướng xuống dưới chân ngài.
“Cũng đừng có nhìn xuống chân ta. Có những thứ nằm ngoài khả năng kiểm soát của một Quốc vương như ta mà.”
Quốc vương cũng có lúc dễ dàng buông ra kiểu câu “không thể” như thế ư? Có kẻ từng dõng dạc tuyên bố “Ta chính là Mặt trời” cơ mà. Ừ thì, nghe thì cũng đáng ghét đấy nhưng ít ra vẫn còn uy nghiêm hơn.
Cuối cùng Thư lại cũng cất giọng. Giọng điệu khó chịu đến gai người.
“Bận.”
Chỉ một từ dứt khoát. Thế nhưng vị Thượng thư kia không hề nản lòng mà lại tiếp tục gợi chuyện.
“Bận đến mức nào?”
Cô chẳng thèm đáp lại nữa. Tuy trông thì lạnh lùng nhưng phải nói thật, Thư lại quả là một mỹ nhân hiếm gặp. Tất nhiên sẽ luôn có những kẻ bị kiểu phụ nữ như thế mê hoặc. Thằng cha trước mặt đây là một ví dụ.
“Mai thì sao?”
“Bận nốt.”
“Còn ngày mốt?”
“Bận luôn.”
“Ngày kia?”
Dai như đỉa vậy trời. Quốc vương thì dường như đã quá quen với cảnh này nên chẳng thèm nhìn về phía đó nữa. Thay vào đó, anh ta nhìn vào tôi. Ngay khi chạm mặt, chúng tôi đều ngây ra.
Tôi giật mình vội quay mặt đi. Sau lưng vang lên một tiếng cười - khúc khích. Nhưng tôi vẫn không dám quay đầu lại về phía Quốc vương.
“Bận.”
Mãi một lúc sau, Thư lại đáp bằng giọng điệu đã chất chứa phải gấp mấy chục lần sự khó chịu.
Toàn thân cô ấy như toát ra luồng khí “Phiền chết đi được”. Dù tôi không nhìn trực diện hưng chỉ nghe giọng thôi cũng đã đủ để cảm nhận sự áp lực ấy rồi. Và quả nhiên.
“Sau khi hôn lễ hoàn thành thì sao? Lúc đó nàng rảnh chứ?”
Giọng Thượng thư đã nhuốm chút buồn rầu. Nhưng Thư lại dường như chẳng mảy may bận tâm tới nỗi lòng của đối phương, giọng cô lạnh lùng đến vô hạn.
“Có lẽ… Vẫn bận.”
Chỉ cần còn sự tồn tại của Thượng thư ở đây chắc hẳn cô ấy sẽ bận rộn hết kiếp. Ngay cả một kẻ ngoài lề vô tình bị rơi xuống đây chẳng biết gì như tôi, cũng dễ dàng nhận ra điều đó.
“À, vậy thì……”
Giọng anh ta giờ đã não nề đến mức như sắp bật khóc, nhưng vẫn cố níu lấy để nói thêm một câu nữa. Thế nhưng chính Quốc vương lúc này đã chặn lại.
“Ngươi cũng lui xuống đi, Thư lại David. Vất vả cho ngươi rồi.”
Vừa nghe xong, Thư lại khẽ cúi mình một cách duyên dáng, chẳng thèm liếc mắt về phía Thượng thư đang đứng ngồi không yên mà quay lưng bước thẳng ra ngoài. Tôi ngoái đầu lại nhìn kết cục của Thượng thư thì lại bắt gặp ánh mắt Quốc vương.
Anh ta lại cười.
Quốc vương nhìn tôi cười, vừa định nói điều gì đó nhưng ánh mắt trách móc bên cạnh khiến anh ta chuyển hướng lên người Thượng thư.
“Làm sao?”
“Không có gì ạ.”
“...... Mặt ngươi hiện lên cả đống điều muốn nói kia kìa?”
Lúc ấy, Thượng thư bĩu môi đáp lại.
“Ngài biết rõ nguyên nhân mà.”
“Biết thì biết, nhưng ta không hiểu vì sao ngươi lại làm cái bộ mặt đó.”
“Đã cả tháng chúng thần mới gặp lại, thế mà nàng ấy…”
Trời ạ, vì một người phụ nữ mà dám cãi cả Quốc vương sao. Cái gọi là trung thành của anh ta thật là mỏng manh đến buồn cười.
“Nếu muốn lấy lòng David thì phải thôi dính tới mấy cô khác đi chứ.”
“Thần thì phụ nữ nào cũng thích cả. Thần không có kén chọn như bệ hạ đâu ạ.”
“Bởi vậy nên Thư lại mới không thích ngươi đó.”
Vẻ mặt của Thượng thư càng thêm tủi thân khi nghe lời bệ hạ nói. Trông chẳng khác gì một đứa trẻ đang bị mắng.
“Bệ hạ cũng từng thất tình còn gì, sao nỡ độc miệng với thần như thế chứ.”
Nghe đến đó Quốc Vương chỉ khẽ nhếch môi cười lạnh. Xem ra ngọn lửa từ cuộc đối đầu giữa Thư lại với Thượng thư giờ đã bén sang thành cuộc đối đầu giữa Quốc vương và Thượng thư.
Phụ nữ thật sự đáng gờm.
Hai kẻ cả ngày chẳng làm gì, chỉ dính lấy nhau như hình với bóng vậy mà trong một thoáng lại chuyển sang chế độ đấu đá lẫn nhau rồi.
“Việc lo lắng rằng mình có thể tử nạn trên chiến trường nên chọn chia tay, với việc bị bỏ do làm mất đồ. Hai việc này khác nhau đấy.”
Một đòn trực diện phóng ra từ Quốc vương. Nhìn gương mặt khi bị trúng đòn của Thượng thư kia thì có lẽ phải một thời gian nữa mới gượng dậy nổi.
Sau một hồi tiu nghỉu, Thượng thư uống chén trà mà thị nữ mang đến mới hơi hồi phục tinh thần.
*Từ đoạn này bé Nguyệt sẽ đổi xưng hô với anh Vua sang “Ngài”.
Trong lúc anh ta còn đang lấy lại bình tĩnh, tôi quay sang trò chuyện với Quốc vương. Nói “trò chuyện” thì hơi quá mà thật ra là ngài ấy hỏi còn tôi đáp. Quốc vương hỏi tôi xem vị Thư lại đó đã nói cho tôi những gì (rõ ràng chính ngài cũng biết chuyện ấy), còn tôi thì lục lại những gì nghe được mà lần lượt kể ra.
“Thật sự tôi phải đến hang rồng một mình sao?”
Dù nghe nói rồng không ăn thịt người nhưng tim tôi vẫn run lên vì sợ. Nghe tôi hỏi, Quốc vương khẽ gật đầu.
“Bệ hạ không sợ sao?”
Nghe tôi nói ngài ấy thản nhiên đáp. “Ta chưa từng đến đó.”
“Nhưng chẳng phải Bệ hạ đã nhận được sự thừa nhận của Kim Long rồi sao?”
“À… Chuyện đó hả.”
Quốc Vương vừa nhấp một ngụm trà thị nữ đứng chờ bên cạnh lập tức với những cử động hết sức cẩn trọng rót đầy lại chén.
“Ta đã được thừa nhận ngay từ khi mới sinh ra rồi. Nhìn là biết mà?”
Nhìn thôi làm sao mà biết được chứ.
“Nhìn cũng chẳng thấy gì…”
“... Em thích nghi nhanh quá, phút chốc ta quên mất em đến từ Mặt trăng đấy. Màu tóc và màu mắt của ta này.”
Nói xong Quốc Vương khẽ nghiêng người, đưa mặt lại gần tôi. Đôi mắt vàng kim của ngài ấy lấp lánh rực rỡ.
“Trên đời này chỉ có ta mới có đôi mắt vàng và mái tóc vàng thôi. Đó chính là dấu hiệu của việc được Kim Long công nhận. Hơn nữa khi ta lên ba còn được ban cho Thánh danh nữa.”
“Thánh danh sao?”
“Đúng thế.”
Nghĩ lại thì mình vẫn chưa biết tên của Quốc vương. Thị nữ Naphra. Thượng thư Nitau. Thư lại Lenny David. Quốc vương thì lẽ nào lại không có tên đúng không?
Nhưng liệu mình có thể hỏi tên anh ta không? Mà thôi, chuyện tên là do anh ta nhắc đến trước, chắc không sao đâu.
“Vậy Thánh danh của ngài là gì?”
“Nara Yeon. Đó là tên ta đã được ban cho.”
“Vậy ra tên của Bệ hạ là Nara Yeon sao?”
Nghe mình hỏi anh ấy thoáng hiện lên một vẻ mặt kỳ lạ. Vừa ngạc nhiên, lại vừa như vui mừng.
Nghe tôi hỏi, gương mặt ngài ấy thoáng hiện lên vẻ kỳ lạ. Vừa như ngạc nhiên, lại vừa như vui mừng.
“Em tò mò tên ta sao?”
Thật ra thì, cũng không lắm… Nhưng ngài ấy trông có vẻ rất vui khi mình quan tâm đến tên của ngài, nên mình khẽ gật đầu.
“Là Cien. Người kế thừa cái tên Nara Yeon.”
“Vậy họ của ngài là gì?”
Theo câu hỏi của tôi thì các tì nữ xung quanh lập tức đanh mặt lại. Nhìn vẻ nghiêm nghị trên gương mặt họ, chắc là tôi lỡ hỏi điều gì không nên.
May thay người có quyền lực cao nhất ở đây là Quốc vương, ngài hoàn toàn không hề tức giận mà còn ôn tồn giải thích.
“Ta không có họ. Họ là tên của dòng tộc mà.”
“Hoàng tộc không có dòng tộc sao? Hay là Euphrates theo chế độ dân chủ?”
Tôi hỏi vậy vì liên tưởng đến La Mã, nhưng ngài ấy lại làm vẻ mặt Cái đó mà cũng nói được sao, rồi cầm lấy một chiếc bánh quy.
“Không phải, là chế độ cha truyền con nối.”
Khuôn mặt đẹp như tranh vẽ mà tiếng nhai chóp chép thì rõ to. Đúng là đẹp trai thì lúc nào cũng có lợi.
Nhưng mà sao lại không có họ nhỉ? Tôi còn chưa kịp hỏi thì ngài ấy đã lên tiếng trước.
“Hoàng tộc là con cháu của thần linh nên không mang họ của dòng tộc.”
Thật nực cười. Tôi bỗng bật cười thành tiếng. Không biết có hiểu tôi đang cười gì không mà ngài ấy cũng nhìn tôi rồi cười theo.
Là Quốc vương mà chẳng có chính kiến gì hết.
Thôi thì với tôi thế này lại may. Nếu ngài ấy thuộc kiểu hở ra là “Chém đầu nó đi” thì chắc tôi cũng khó mà sống nổi.
“Thế trong sử sách thì tên ngài ghi chép lại thế nào ạ?”
“Quốc vương Cien. Thế là đủ rồi chẳng phải sao?”
Lời nói nặng như chì. “Một người mà chỉ cần cái tên là đủ” (dù trông không giống lắm) đúng với kẻ nắm thực quyền ha. Không cần ai xung quanh, không cần dòng tộc, chỉ mỗi cái tên đã giải quyết được tất cả…… Nghĩ kỹ thì cũng chẳng biết đó là điều tốt hay điều xấu. Bản thân tôi dù có chết cũng chưa chắc dám nói ra rằng, nhờ có cha mẹ mà tôi mới nên người.
Những chỉ mỗi tên không thôi thì có phải hơi cô độc quá không?
Suýt nữa tôi đã buột miệng hỏi - “Ngài không thấy cô đơn sao?”, nhưng kịp ghìm lại, chỉ lặng lẽ nhìn vào ngài. Một kẻ quyền lực có gương mặt đẹp một cách lạnh lùng. Ở Hàn Quốc chắc cũng cỡ con nhà tài phiệt đời thứ ba đấy chứ? Cũng có thể. Hơi giống, mà cũng vừa không giống. Một Chủ tịch tập đoàn lớn? Tổng thống chăng? Dù thế nào thì đến cả những người như họ cũng đâu thể sống một mình mà không có điểm tựa nào để dựa vào chứ.
Có lẽ, với ngài ấy như vậy là đủ hay không thì tôi không rõ. Nhưng với tôi thì chắc hẳn sẽ rất cô độc. Giờ tôi cũng đã cô độc rồi. Cha là kẻ trăng hoa, mẹ mắc chứng sạch sẽ quá mức, hai người thì ly hôn, rồi đứa con trai như tôi bị họ và họ hàng đẩy trách nhiệm qua lại. Người phụ nữ tôi thích lại thành mẹ kế của tôi, mà nay cô ấy cũng sắp tái hôn luôn rồi.
Tất cả những chuyện buồn đau và khổ sở ấy, vẫn tồn tại như ký ức. Tôi không thể tồn tại nếu không có quá khứ nâng đỡ mình. Con người vốn là loài mang tính xã hội, chỉ có thể tìm ra chỗ đứng của mình từ trong những mối quan hệ ấy mà thôi.
※ TCCD thân gửi: Mỗi lượt đọc của bạn là động lực rất lớn đối với Dạ nên vui lòng không reup dưới mọi hình thức (online, offline,...). Xin cảm ơn mọi người đã ghé thăm website tececede.com.
※ Bộ truyện có Manhwa được TCCD dịch và để cùng tên với Novel.
***
Tên truyện: Vận Mệnh (Series)
(Bộ truyện có Manhwa được TCCD dịch và để cùng tên với Novel)
Nhóm dịch: TCCD - Thiên Chu Chi Dạ
Translator: Triệu Lộ Tư
Proofreader: Mật
Bình luận (0)