Banner Home
Mùi Hương Khó Cưỡng - chapter 1: Vol1 | Thiên Chu Chi Dạ
Săn Lùng Omega - 07

Săn Lùng Omega

TCCD 8709 chữ Cài đặt

Tên truyện: Săn Lùng Omega

Nhóm dịch: TCCD - Thiên Chu Chi Dạ

Translator: Vanh

Proofreader: Kitnhuy

***

Chương 7:

※ TCCD thân gửi: Mỗi lượt đọc của bạn là động lực rất lớn đối với Dạ nên vui lòng không reup dưới mọi hình thức (online, offline,...). Xin cảm ơn mọi người đã ghé thăm website tccdtccd.com.

Một luồng Pheromone nồng nặc ập đến bao quanh lấy cậu. Mùi đất, cái mùi xộc thẳng vào mũi mỗi khi cậu bước chân đến khu rừng, len lỏi đến tận phổi.Chính là mùi hương của gã quý tộc hôm đó, không thể nào có thể nhầm lẫn được.

“Khụ…!”

Không thể thở nổi. Riel vô thức đưa bàn tay ôm lấy cổ mình như một bản năng sinh tồn tự nhiên.

“Ha ha, cứ tưởng mày ăn tao xong rồi biến đi đâu, hóa ra…”

Riel rời khỏi nhà thổ không chỉ vì sợ hãi bản thân sẽ phải sống cuộc đời của một Omega ở nơi đó, mà còn vì muốn tránh xa nơi có thể chạm mặt gã quý tộc ấy. Nhưng cậu chưa từng nghĩ tới cảnh sẽ phải đối mặt với hắn tại đây.

Như một con thú hoang khổng lồ áp sát, Riel cảm thấy hơi thở của mình như đang bị bóp nghẹt bất cứ lúc nào. Dường như nó chỉ chực chờ cắn xé cổ cậu.

Toàn thêm Riel run rẩy. Pheromone không thể nào có thể nhầm lẫn, chính là của hắn đang quấn lấy cả cơ thể của cậu, tựa như một con rắn khổng lồ đang trườn quanh cơ thể, từng vòng, từng vòng, dần dần siết chặt, khiến cho Riel không thể thở được.

“Chào nhóc? Vẫn sống tốt chứ?”

Riel không thể thốt lên được lời nào, tim đập dữ dội đến mức tưởng chừng như có thể nổ tung.

“Không vui khi gặp lại ta à?”

Giọng hắn ngập tràn sự hồ hởi. Nếu chỉ nghe âm thanh thôi, người ta chắc hẳn sẽ tưởng họ là bạn cũ lâu ngày gặp lại.

“À, chào…chào ngài.”

Riel lắp bắp đáp lại, hắn khẽ cười khóe miệng cong lên như thế vừa thấy thứ gì đó thú vị. Hôm đó vì quá sợ hãi, cậu không thể nhìn rõ mặt hắn. Nhưng giờ đây, cậu bất giác bị cuốn vào vẻ đẹp của hắn, đến mức Riel không thể nào rời mắt. Hắn không chỉ đẹp hơn những tiểu thư quý tộc, mà còn nổi bật nhất trong tất cả những người mà Riel từng gặp. Dù đã thấy vô số quý tộc, nhưng không ai có thể sánh được với vẻ đẹp của hắn.

“Thì ra là em ở đây.”

Riel khép hai tay trước ngực, khẽ gật đầu một cách chậm rãi.

“Em không tò mò ta là ai sao? Không thắc mắc vì sao ta lại ở đây ư?”

Giọng nói ấy dịu dàng đến lạ. Nhưng Riel không thể mỉm cười mà chào hỏi một cách vui vẻ được. Dù chẳng rõ hắn xuất hiện ở đây vì lý do gì, vì đối với Riel bây giờ hắn chỉ là một sự tồn tại đáng sợ.

Hắn tiến lại gần, chăm chú quan sát Riel. Cậu bối rối chẳng biết phải làm gì, chỉ biết cắn chặt đôi môi đỏ mọng như một thói quen. Đôi môi ấy tự như trái cây chín đỏ rực. Joshua nuốt nước bọt. Gương mặt trắng trẻo của Riel giờ còn mịn màng hơn trước, khiến hắn khao khát muốn trêu chọc.

Đúng là một Omega ngỗ ngược. Không ngờ được rằng lại có thể trốn ở cái nơi này. Khi mà hắn đã cho lục tung cả Albitro lên để tìm nhưng chẳng thấy người đâu. Mà cũng phải, chẳng ai nghĩ tới chuyện lục lọi trong chính căn nhà của mình, khi tìm kiếm thứ gì mất ở ngoài kia cơ chứ. Joshua chỉ biết cười khẩy trong lòng vì tính huống trớ trêu này.

“Ta đã rất tò mò đấy, nhóc con.”

Riel lúng túng, không biết phải đáp lại thế nào, chỉ có thể chớp đôi mắt to tròn. Đúng lúc Joshua đưa tay định chạm vào đôi môi kia, thì một giọng nói vang lên.

“Thưa cậu chủ, trà sắp nguội rồi ạ.”

Quản gia Milo vội vã tiến đến, cất lời.

Cậu chủ? Riel vốn đang cúi đầu e dè, lập tức ngẩng phắt đầu lên, ánh mắt ngỡ ngàng.

Ngay khi Joshua vừa bước vào tòa nhà chính, Milo đã lập tức cho gọi toàn bộ người hầu mới đến để giới thiệu. Nhưng lúc ấy, Riel còn đang ở trong phòng cầu nguyện nên không thể gặp mặt hắn trực tiếp. Cậu chỉ mơ hồ nhận ra người vừa lướt ngang qua mình khi ra khỏi phòng cầu nguyện là ‘cậu chủ’. Nhưng không thể ngờ rằng, vị cậu chủ đó lại chính là gã quý tộc ngày hôm ấy!

Trước mắt Riel bỗng dưng tối sầm lại. Giờ phải làm sao đây? Cảm giác vị cậu chủ kia có thể giết mình ngay lập tức. Riel vừa định mở miệng, toan van xin đừng giết mình, thì một giọng nói vang lên…

“Joshua, em đang làm gì đấy?”

“Ừm, biết rồi, em đến ngay đây.”

Joshua đáp lại Castor, người đang chờ mình với giọng điệu bực bội, mắt vẫn không rời khỏi Riel. Hắn thì thầm:

“Nhóc con, em đừng hòng nghĩ đến chuyện bỏ trốn nữa nhé. Hãy ngoan ngoãn ở yên ở đây.”

Joshua nhìn thẳng vào mắt Riel, dặn dò như thể ra lệnh. Riel sợ hãi đến mức cắn chặt môi, gật đầu lia lịa. Joshua mỉm cười hài lòng, vuốt ve má cậu, rồi chạm ngón tay lên nốt ruồi bên môi Riel.

“Hẹn gặp lại sau, nhóc con.”

Joshua quay người rời đi về phía Castor. Hắn vừa khuất bóng, Riel lập tức khuỵu xuống ngã ngồi bệt ra sàn.

“Riel, có chuyện gì vậy?”

Charlotte lo lắng vội vã chạy đến bên cậu, ánh mắt đầy quan tâm. Riel, với gương mặt đầy hoảng loạn, như sắp khóc, run rẩy ngước nhìn Charlotte.

“Người đó…là cậu chủ thật sao?”

“Ừ, Joshua Marguerite. Lúc nãy em không gặp sao?”

Riel không phải kiểu người dám nhìn thẳng vào mặt những người có quyền thế. Đó là thói quen đã ăn sâu vào trong cậu từ những ngày tháng còn sống ở nhà thổ. Vì lợi ích và sự an toàn của bản thân, Riel luôn tránh nhìn kỹ xem họ là ai. Nhưng chẳng thể ngờ chính thói quen ấy lại dẫn cậu đến tình cảnh này? Ai có thể tưởng tượng nổi một tình huống thế này lại có thể xảy ra cơ chứ?

Riel đã nghe và biết rất nhiều tiếng xấu của cậu hai nhà Marguerite, từ trước cả khi cậu trở thành người hầu. Nhưng vì không còn lựa chọn nào khác, cậu đã tự thuyết phục bản thân bằng nhiều lý do. Thứ nhất, Riel không biết cụ thể cậu hai nhà Marguerite ấy ‘“đê tiện” đến mức nào. Hơn thế nữa, vì cậu vốn chẳng biết gì về cuộc sống của quý tộc, Riel khó mà đoán được “đê tiện” ở đây ám chỉ điều gì. Quan trọng hơn hết, cậu hai ấy sống ở biệt viện, trong khi Riel làm việc ở tòa nhà chính.

Có lẽ hầu hết những người hầu làm việc ở tòa nhà chính đều mang suy nghĩ tương tự khi mới vào. Nhà Marguerite có gần ba trăm người hầu. Vì thế, đặc biệt là những người hầu vừa mới được tuyển vào tòa nhà chính lần này, phần lớn đều có chung một ý nghĩ. Dù không rõ cậu chủ đó “đê tiện” theo cách nào, nhưng nếu thật sự cậu ta là một kẻ quá tồi tệ, hẳn sẽ chẳng có nhiều người hầu ở lại nhà này đến thế. Họ đang mang trong mình một niềm tin vô căn cứ rằng, chắc hẳn cậu ta nếu có tệ cũng ở mức có thể chịu đựng được, nên mọi người mới bám trụ lại nơi này.

Xã hội giai cấp tuy vẫn còn tồn tại, nhưng thời đại mà người hầu bị xem như tài sản của một gia tộc đã không còn như xưa. Giờ đây, người hầu cũng chỉ là những người lao động mang một nghề nghiệp như bao người khác. Nếu gặp hoàn cảnh không thể tiếp tục hoặc đơn giản là không muốn làm nữa, họ hoàn toàn có thể rời đi.

Mức lương cao ngất của nhà Marguerite quả thực rất hấp dẫn, nhưng nếu chủ nhân không coi những người hầu là con người, chỉ đối xử với họ như những súc vật, chẳng đời nào lại có đông người hầu chịu ở lại đây đến như vậy. Chính vì thế, Riel đã hy vọng có thể bắt đầu một cuộc sống mới tại nhà Marguerite cùng với niềm tin rằng mọi chuyện sẽ ổn.

“Em quen cậu chủ sao?”

“Trước đây từng gặp trong rừng. Chỉ có vậy thôi.”

Riel cúi gầm mặt, khẽ đáp. Cậu cắn chặt môi, băn khoăn không biết nên kể đến đâu. Charlotte có vẻ định hỏi thêm gì đó, nhưng rồi chỉ gật đầu.

“Cẩn thận nhé.”

Phía sau câu nói đó, như thể có gì đó sẽ xảy ra, dù là bất cứ chuyện gì đi nữa.

Riel cảm thấy lòng dạ cồn cào không yên. Cậu liếc nhìn về phía phòng ăn, nơi chủ nhân và cậu chủ đã bước vào, tay vẫn tiếp tục lau chùi trong vô thức.


 ***

“Sao cậu chủ lại ở đây?”

Giữa buổi sáng bận rộn, những người hầu vừa rời khỏi phòng riêng, một vài người hầu khi đi ngang qua phòng khách tầng một bất giác khựng lại trước cảnh tượng trước mắt. Họ thì thầm to nhỏ khi thấy ai đó đang nằm dài trên chiếc sofa.

Hầu hết người hầu đều biết tối qua cậu chủ đã trò chuyện và uống rượu vang với chủ nhân đến tận khuya ngày hôm qua. Nhưng vì việc phục vụ bữa ăn do đầu bếp và quản gia đảm nhận, nên sau một thời gian mọi người đều được cho về nghỉ. Dù không tiễn cậu chủ, họ đều đinh ninh rằng cậu chủ đã về biệt viện trong đêm như mọi khi.

Điều này cũng dễ hiểu, vì Joshua chưa bao giờ ngủ lại tòa nhà chính kể từ khi hắn đến sống ở biệt viện. Vậy nên, việc những người hầu căng thẳng khi nhìn thấy cậu chủ nằm dài trên sofa là điều hiển nhiên. Họ chẳng muốn đánh động một con sư tử đang ngủ, hay nói đúng hơn là một kẻ điên đang say giấc nên đều rón rén bước đi. Đúng lúc ấy, quản gia thong thả bước đến và đứng trước mặt hắn.

Riel, sau một đêm trằn trọc không ngủ, cậu bắt đầu công việc với tâm trạng nặng nề, khi nhìn thấy cảnh tượng đó cậu nín thở. Dù đứng ở một khoảng cách khá xa, cậu vẫn không thể thở nổi.

“Cậu chủ.”

Milo lên tiếng gọi, nhưng Joshua chẳng màng đáp lại.

“Cậu chủ, mời cậu lên phòng nghỉ ngơi.”

Tầng hai, dĩ nhiên vẫn còn căn phòng của Joshua. Hồi nhỏ, hắn từng sống ở đó. Việc Joshua chuyển đến sống ở biệt viện chỉ xảy ra sau khi người đứng đầu gia tộc thay đổi. Bên ngoài từng rộ lên tin đồn rằng người anh trai muốn kìm hãm người em của mình, nhưng đó chỉ là những lời bịa đặt những lời đồn vô căn cứ của những kẻ không hiểu rõ về gia tộc này, cố tìm cách bôi nhọ.

Joshua chẳng qua chỉ thấy phiền phức mà thôi. Phiền phức với những buổi lễ cầu nguyện mỗi sáng, những quy tắc của gia tộc và hơn hết là những lời cằn nhằn của anh trai khiến hắn chán ngấy. Dù sao thì cha mẹ cũng đã lui về địa phận ở vùng quê, giờ đây hắn chỉ muốn sống theo ý của mình. Tất nhiên, Joshua Marguerite trước đây vốn chẳng phải là kẻ sống đàng hoàng.

“Cậu chủ.”

Sắp đến giờ dọn dẹp buổi sáng và sau đó là buổi cầu nguyện, nhưng Milo không thúc dục Joshua dậy để tham dự. Ông biết rõ Joshua là một kẻ ngang bướng chỉ làm theo ý mình. Thà để hắn khuất mắt đi còn hơn, điều đó sẽ tốt hơn cho tất cả mọi người.

“Cậu chủ, xin hãy lên lầu nghỉ ngơi đi ạ.”

Khi quản gia gọi thêm lần nữa, Joshua cuối cùng cũng mở mắt. Hắn nhìn Milo rồi hỏi:

“Nhóc kia đâu rồi?”

“Thưa cậu?”

“Đừng bắt tôi phải nói lại lần hai.”

Hắn cười, giọng nói lười biếng, nhưng Milo người gắn bó lâu nhất với gia tộc này hiểu rõ bản chất của cậu chủ hơn ai hết. 

“Xin lỗi, thưa cậu chủ.”

Milo đứng thẳng lưng, đưa mắt nhìn xung quanh. Rồi ông phát hiện Riel đang đứng tách biệt ở một góc xa.

“Lại đây, Riel.”

“Dạ?”

“Nhanh lên.”

Quản gia ra hiệu bảo Riel mau lại gần. Dù đôi chân đang run rẩy, Riel vẫn nhanh chóng bước đến chỗ ông. Joshua đang nằm dài trên sofa, chậm rãi ngồi dậy tựa như một con thú hoang dã đầy uyển chuyển. Đôi mắt vốn đã to tròn của Riel lúc này càng mở lớn hơn, toàn thân cậu run lẩy bẩy.

“Nhóc con, vẫn ở đây à? Tối qua không thấy đâu, làm ta cứ tưởng em lại bỏ trốn rồi chứ.”

Chính Riel cũng đã từng nghĩ đến việc sẽ chạy trốn, nhưng cậu không thể làm được. Nếu có thể, cậu chỉ muốn rời khỏi ngôi nhà này ngay lập tức. Nhưng nếu quay lại nhà thổ, thì sớm muộn gì thân phận Omega của cậu cũng sẽ bị bại lộ. Khi đó, dù muốn hay không, Riel cũng sẽ buộc phải bán thân. Hoặc như những Omega ở nhà thổ từng nói, cậu có thể sẽ bị săn lùng, bị kéo đến một gia tộc quý tộc nào đó. Nhưng ngay cả điều đó cũng không đảm bảo được cuộc sống sau này sẽ ra sao.

Riel trằn trọc cả đêm, chẳng thể nào chợp mắt, lòng đầy lo âu. Liệu ở lại đây, cùng với cậu chủ đáng sợ này, có thật sự là lựa chọn tốt hơn không? Hay là bây giờ bỏ đi, tìm đến một gia tộc khác làm người hầu? Nhưng cho dù nghĩ thế nào, cậu cũng không thể tìm được nơi nào khác tốt hơn nơi này. Nếu không phải vì cậu chủ kia đã làm cậu phân hoá thành Omega, thì ở đây đúng là một nơi lý tưởng. Hôm qua, trông hắn không có vẻ gì làm muốn giết cậu, vậy nếu cậu van xin và cầu xin tha thứ, liệu hắn có rộng lượng mà bỏ qua cho cậu không? Dù sao thì hắn cũng là người của gia tộc Marguerite mà?

Riel đã thử hỏi Danny, muốn biết liệu cậu chủ có thường xuyên đến đây hay không. Theo lời Danny, việc cậu chủ ghé qua tòa nhà chính hiếm đến mức đếm trên đầu ngón tay. Nghe vậy, Riel phần nào đã yên tâm hơn. Nhưng nào ngờ, người mà cậu tưởng đã rời đi lại nằm dài trên sofa từ sáng sớm!

“Lại đây nào, nhóc con. Và đừng run nữa, ta không ăn thịt em đâu.”

Dù Joshua đang nhìn cậu với ánh mắt cười, nhưng ngay cả một người nhỏ tuổi như Riel cũng nhận ra rằng nụ cười ấy tuyệt đối không hề trong sáng.

Joshua đưa tay ra, nắm lấy cổ tay mảnh khảnh của Riel. Cổ tay nhỏ bé của cậu lọt thỏm trong lòng bàn tay to lớn của hắn.

“Chẳng ai cho em ăn à.”

Joshua tặc lưỡi, rối bất ngờ kéo mạnh Riel lại.

“Ơ, ơ!”

Riel ngã phịch xuống đùi Joshua, cậu hoảng hốt định bật dậy. Nhưng Joshua đã nhanh hơn, hắn vòng tay ôm lấy eo cậu người hầu nhỏ tuổi, giữ chặt không để cậu động đậy.

“Lại định trốn đi đấy à?”

“Không, không phải vậy đâu ạ…”

“Nếu ta thả tay ra, em sẽ lại bỏ chạy đúng không?”

“Không ạ. Tôi không đi đâu hết.”

Riel hoảng loạn không biết phải làm gì. Ánh mắt của tất cả người hầu có mặt ở tầng một đều đổ dồn về phía này, nhưng Joshua chẳng hề bận tâm.

“Hừm, đáng yêu thật. Vẫn là mùi hương ta ngửi được ngày hôm đó, mùi dâu.”

Joshua vùi mặt vào gáy Riel, hít một hơi thật sâu. Riel càng thêm cứng đờ, không dám nhúc nhích.

“Bỏ…bỏ tôi ra đi ạ.”

“Nếu ta thả tay, em sẽ không bỏ chạy chứ?”

“Vâng…vâng. Tôi sẽ không trốn đâu ạ.”

“Ngoan lắm. Vậy ngồi xuống bên cạnh ta đi.”

Vừa cảm nhận thấy cánh tay đang siết nơi eo mình được nới lỏng, Riel vội vàng ngồi xuống chỗ Joshua ra hiệu bằng ánh mắt. Hắn đưa mặt lại gần Riel, khẽ bật cười.

“Xinh đẹp thật đấy, lại còn biết nghe lời.”

“Ơ… ơ!”

Ngay sau đó, hắn lại nằm dài ra, nhưng lần này là gối đầu lên đùi Riel. Riel cứng đờ như tượng.

“Đừng căng thẳng. Ta đã bảo rồi mà, ta không ăn thịt em đâu. Ít nhất là bây giờ.”

“…Dạ?”

“Ta cứ thắc mắc là em đã biến đi đâu, hóa ra em ở ngay đây. Biết thế ta đã cho người tìm kiếm trong nhà mình rồi. Nhưng mà, ai lại đi tìm người trong chính ngôi nhà của mình chứ.”

“Thưa… thưa cậu chủ.”

Joshua đang nằm ngắm gương mặt của Riel, bất ngờ quay người sang bên. Hắn vùi mặt vào bụng Riel, hít một hơi dài.

“Haa…”

Joshua thở dài một tiếng. Riel thì vẫn cứng đờ như tượng, không thể làm gì, ngay cả thở cũng không dám thở mạnh. Cậu đưa mắt lo lắng hướng về phía quản gia để tìm kiếm một sự giúp đỡ. Nhưng khi ánh mắt chạm nhau, Milo vội quay đi rồi xua tay ra hiệu cho những người hầu khác, những kẻ vẫn đang lén lút liếc nhìn hai người, bảo họ mau chóng quay lại làm việc.

“Xoa đầu ta một chút đi.”

“Dạ?”

“Nhanh lên.”

“Cậu…cậu chủ. Bây giờ tôi phải đi dọn dẹp rồi ạ.”

Giọng Riel run rẩy, cậu đưa ánh mắt cầu cứu về phía người quản gia. Nhưng Milo chỉ hất cằm, ra hiệu bảo cậu mau làm theo.

“Đang làm gì thế? Xoa đầu ta đi, để ta ngủ thêm chút nữa.”

Joshua nói trong khi mặt vẫn đang vùi vào bụng Riel, khiến cậu cứng đờ như quên cả thở, hoang mang không biết phải làm sao.

“Á!”

Bàn tay to lớn của Joshua đột nhiên bóp chặt lấy mông Riel. Giật mình, Riel nhảy dựng lên tại chỗ.

“Sao lại cứng đờ thế này, hử?”

Joshua ngẩng mặt khỏi bụng Riel, ngước nhìn cậu. Khi ánh mắt hai người chạm nhau, theo phản xạ Riel nhắm chặt mắt lại.

“Ta có làm gì em đâu. Mở mắt ra đi, nhóc con.”

Dù trong lòng đang vô cùng sợ hãi, nhưng Riel vẫn ngoan ngoãn chậm rãi mở mắt ra. Ánh nhìn của cậu chạm phải đôi mắt màu ngọc bích của hắn. Tim cậu như hẫng đi một nhịp. Hôm đó vì quá hoang mang và sợ hãi, cậu chẳng dám nhìn thẳng vào vị quý tộc đang chiếm lấy mình. Hôm qua cũng vậy, vì quá kinh ngạc nên cậu chẳng thể quan sát kỹ. Thành ra, đây là lần đầu tiên cậu thực sự nhìn rõ gương mặt của hắn.

Đôi mắt màu ngọc bích là thứ hiếm có thể thấy được. Màu của biển cả chắc hẳn là thế này? Riel từ khi sinh ra chưa từng rời khỏi nhà thổ, nên cũng chưa bao giờ được nhìn thấy biển. Tất cả những gì cậu biết về biển đều chỉ qua những lời kể của người khác. Đôi mắt lấp lánh như ngọc quý ấy quá đỗi đẹp đẽ, làm cho Riel chỉ biết chớp mắt ngỡ ngàng.

“Nhóc con, mắt em đẹp thật đấy. Lần trước vì chỉ thấy gương mặt đẫm lệ của em, nên ta đã chẳng thể nhận ra.”

Người đáng lẽ phải nói những lời này là cậu mới đúng, nhưng chính cậu chủ người đang nằm gối đầu lên đùi cậu đang thốt ra những lời đó.

“Màu mắt với màu tóc giống hệt nhau này. Đáng yêu thật.”

Bàn tay to lớn khẽ chạm vào khóe mắt Riel. Cậu nín thở, đến chớp mắt cũng không dám.

“Nhóc con, thở đi chứ.”

Joshua vừa nói vừa dịu dàng chạm vào má Riel. Riel chậm rãi gật đầu, hít vào thật khẽ như sợ làm phiền người đang nằm trên đùi mình.

Đây cũng là lần đầu tiên Joshua thực sự nhìn rõ Riel. Trước đây, hắn chỉ bị mê hoặc bởi gương mặt đẫm lệ trông quá xinh đẹp, bởi cái cách cơ thể cậu ôm chặt lấy hắn và mùi hương pheromone dâu ngọt ngào quyến rũ của cậu, mọi thứ cậu mang lại khiến hắn không thể nào quên. Hắn chỉ muốn tìm cậu vì những điều đó. Nhưng nếu biết cậu xinh đẹp thế này, hắn đã đi tìm cậu sớm hơn. Dù sao thì, may mắn là bây giờ hắn đã tìm được.

“Nếu không thấy nốt ruồi này, ta đã không thể chắc chắn đó là em.”

Joshua dùng ngón tay cái vuốt nhẹ qua nốt ruồi bên khóe môi của Riel. Riel chỉ khẽ nhắm mắt rồi lại mở ra. Bàn tay đang vuốt ve cậu quá đỗi dịu dàng. Lòng bàn tay to lớn ấy cũng ấm áp lạ kỳ. Dù cậu đang ngồi thẳng lưng vì quá căng thẳng, nhưng cảm giác dịu dàng ấy khiến sự căng thẳng từ nãy đến giờ của cậu dần tan biến, cậu từ từ thả lỏng cơ thể của mình.

“Đúng rồi, cứ thoải mái như thế. Xoa đầu ta một chút nhé, để ta ngủ thêm một tí.”

Mái tóc đen bóng mượt, ánh lên vẻ óng ả của Joshua. Riel ngập ngừng, không biết liệu mình có nên chạm vào mái tóc ấy không, nó quá khác với mái tóc xoăn của cậu. Như cảm nhận được sự do dự ấy, Joshua chỉ mỉm cười, ra hiệu bằng ánh mắt như muốn cậu nhanh lên rồi rút tay khỏi gương mặt của Riel và xoay người lại. Hắn lại vùi mặt vào mặt vào bụng Riel, khiến bàn tay cậu vốn đang lơ lửng giữa không trung khựng lại trong tư thế đầy lúng túng.

“Cậu, cậu chủ.”

“Phù, chết tiệt, nứng quá.”

“Dạ?”

Riel lập tức căng thẳng. Cảm giác vừa mới dịu xuống đôi chút đã lập tức dâng lên trở lại. Trong khoảnh khắc, cậu suýt quên người đàn ông đang gối đầu trên đùi mình là kẻ như thế nào, chỉ vì phút chốc bị cuốn vào vẻ đẹp mê hồn của hắn ta.

“Mùi hương em tỏa ra khiêu gợi quá.”

“Ưm, cậu chủ.”

“Haa, chết tiệt.”

Hắn tốn công tìm kiếm Omega đã dụ dỗ hắn rồi chuồn mất bao lâu nay. Giờ đây, khi gặp lại và ôm lấy thân hình nhỏ bé này trong tay, dĩ nhiên dương vật hắn lập tức cương cứng. Joshua chẳng ngần ngại tỏa pheromone. Hắn biết rõ trong dinh thự này có những Omega khác. Nhưng điều đó thì đã sao? Dù lũ người hầu Omega có chảy dãi hay bò lê dưới sàn, Joshua cũng chẳng hề bận tâm.

“Cậu, cậu chủ.”

Riel gần như choáng váng vì lớp pheromone đang quấn lấy mình. Cơ thể cậu nóng bừng, ký ức về ngày hôm ấy lập tức ùa về. Đôi tay cậu run lên bần bật, cậu muốn đẩy cái kẻ đang vùi mặt vào bụng mình, hít hà tham lam kia ra xa. 

“Chết tiệt, điên mất thôi.”

Joshua chỉ muốn lập tức đè cậu ra và đút dương vật vào ngay lập tức. Sao hắn có thể quên được? Một Omega, dù bị pheromone làm cho mê mẩn đến mức chảy dịch ướt đẫm phía dưới, vẫn kẹp chặt lấy dương vật hắn không buông. Hương vị cái lỗ ấy, hắn làm sao có thể quên.

“Nhóc con.”

“C-cậu chủ ơi, làm ơn…”

“Ta đã làm gì em đâu?”

“Làm ơn, xin hãy thu lại pheromone đi ạ.”

Riel thầm cầu mong ai đó, bất kì ai cũng được, hãy mau đến đây. Xuất hiện và ngăn chặn những gì vị cậu chủ này đang làm. Cậu cảm giác, nếu bản thân ở trong tình trạng này thêm một chút nữa thôi, bên dưới cậu sẽ chảy ra thứ gì đó. Bụng dưới của cậu dần bắt đầu nặng nề và nhói lên từng cơn.

“Cậu chủ, hức…”

Một tiếng rên vô thức thoát ra từ cổ họng.

“Nhóc con, nếu ta thu lại pheromone, em sẽ làm gì để cảm ơn ta đây?”

“Dạ? Làm, làm gì ạ…”

“Có cho thì phải có nhận chứ, đúng không?”

Đôi môi của hắn khẽ cong lên thành một đường cong quyến rũ, ánh mắt vẫn đang nhìn thẳng vào cậu. Đôi môi đỏ mọng nổi bật trên là da trắng mịn khiến vẻ ngoài càng thêm nổi bật. Đôi mắt màu ngọc bích ánh lên sự hòa quyện giữa khoái lạc và đê mê.

“Nhóc con, nói thử xem nào.”

Ngay cả trong lúc đó, pheromone vẫn không ngừng tỏa ra, từng chút từng chút một chiếm lấy cơ thể Riel. Cậu chẳng thể làm gì ngoài việc cố gắng thở, giống như một con thú nhỏ gặp phải rắn trong rừng sâu, hoàn toàn bất lực.

“Hử? Nếu ta thu lại pheromone, em sẽ đáp lại ta bằng gì đây?”

Cùng một câu hỏi được lặp lại. Riel muốn tránh ánh nhìn của Joshua, nhưng như thể bị trúng một loại ma thuật nào đó, cậu hoàn toàn không thể dứt ra khỏi ánh nhìn ấy.

“Gì, gì cũng được ạ…”

※ TCCD thân gửi: Mỗi lượt đọc của bạn là động lực rất lớn đối với Dạ nên vui lòng không reup dưới mọi hình thức (online, offline,...). Xin cảm ơn mọi người đã ghé thăm website tccdtccd.com.

– Còn tiếp ở chương sau –

***

Tên truyện: Săn Lùng Omega

Nhóm dịch: TCCD - Thiên Chu Chi Dạ

Translator: Vanh

Proofreader: Kitnhuy

Bình luận chapter 07
Vui lòng đăng nhập để bình luận
Bình luận (1)
C
Carrot
3 months ago

Nhỏ khờ thiệt chứ

07