Banner Home
Mùi Hương Khó Cưỡng - chapter 1: Vol1 | Thiên Chu Chi Dạ
Săn Lùng Omega - 08: H+

Săn Lùng Omega

TCCD 9693 chữ Cài đặt

Tên truyện: Săn Lùng Omega

Nhóm dịch: TCCD - Thiên Chu Chi Dạ

Translator: Vanh

Proofreader: Kitnhuy

***

Chương 8:

※ TCCD thân gửi: Mỗi lượt đọc của bạn là động lực rất lớn đối với Dạ nên vui lòng không reup dưới mọi hình thức (online, offline,...). Xin cảm ơn mọi người đã ghé thăm website tccdtccd.com.

“Thật sao?”

“Vâng… Vậy nên xin cậu chủ, làm ơn, hức...”

Gương mặt trắng bệch của Riel càng trở nên nhợt nhạt. Cơ thể đã không còn nghe theo lời của cậu. Riel cảm nhận được rõ phía dưới cậu đang dần ẩm ướt. Nếu lúc này quần bị ướt sũng thì phải làm sao đây? Lỡ như bị lộ thì sao? Liệu có ai nhận ra không?

“Cậu chủ…”

Đúng lúc đó, Milo không rõ từ đâu xuất hiện, ông tiến lại gần cúi đầu cung kính nói. 

“Việc chuẩn bị cho buổi đi săn đã hoàn tất rồi.”

Ánh mắt đang nhìn Riel của Joshua lúc này chuyển sang phía người quản gia. Joshua vỗ nhẹ vài cái lên má mềm mại của Riel rồi đứng dậy. Lúc này, Riel mới có thể thở một cách bình tường. Cậu chỉ muốn nhanh chóng thoát khỏi chỗ này. Nhưng khi vừa lùi lại, cổ tay cậu bỗng bị nắm chặt. 

“Đi đâu thế, nhóc con?”

“Cậu chủ bảo sắp đi săn nên tôi…”

“Haha, sáng sớm thế này em định để ta đi săn khi mà chưa ăn uống gì hay sao?”

Sao hắn lại không nhận ra Milo đang cố gắng chấm dứt tình huống này cơ chứ?

“Milo, tạm thời ta sẽ không đi săn Omega nữa. Mà này nhóc con, em tên gì thế?”

Joshua kề sát mặt, giọng tràn ngập tò mò và một chút trêu chọc.

“Ri... Riel ạ,” tiếng trả lời khẽ khàng vang lên.

Joshua nghiêng đầu, chưa nghe rõ.

“El?”

“Không, là Riel. Riel ạ.” cậu sửa lại, giọng nhỏ nhưng rõ ràng hơn.

“À, Riel. Tên đẹp đấy.” Joshua nhếch môi cười.

“Nào Riel, chúng ta lên lầu chơi một chút nhé? Nhìn em có vẻ cũng đã sẵn sàng và thứ này của ta cũng đã cứng lên mất rồi.”

Những lời thì thầm bên tai khiến toàn thân Riel cứng đờ.

“Cứ để như thế này thì khó chịu lắm, nhỉ? Phía sau của em cũng đã ướt lắm rồi.”

“Cậu… Cậu chủ, tôi xin phép đi thay đồ rồi dọn dẹp lại.”

“Hay là em muốn ngậm lấy dương vật của ta ngay tại đây? Làm chuyện đó trước mặt mọi người là sở thích của em à?”

Riel vội vàng lắc đầu. Lần đầu tiên của cậu đã diễn ra ở ngoài trời. Dù là bên trong khu rừng không một bóng người, thì đó vẫn là ngoài trời. Nếu bây giờ không nghe lời, cậu thật sự sợ rằng mình sẽ bị bắt quỳ ngay giữa sảnh tầng một, nơi mọi người qua lại và phải ngậm lấy dương vật của hắn.

“Thế thì em phải làm sao đây? Lên lầu chứ, nhỉ?”

Riel, mặt trắng bệch như người mất hồn, chỉ còn cách gật đầu.

“X-xin... Hãy thả tay tôi ra trước đã”. Cậu lí nhí cầu xin.

Trong suốt quãng đường đi theo cậu chủ, những cặp mắt của đám người hầu cứ lén lút nhìn trộm họ. Đây không phải là lần đầu Joshua động chạm đến người hầu trong nhà. Nhưng kể từ khi chuyển đến biệt viện, hắn thường cho gọi người đến đó, chứ chưa từng làm thế này ngay tại tòa nhà chính, nên ai nấy đều tò mò không biết chuyện gì đang xảy ra. Nhìn cảnh cậu chủ nắm chặt cổ tay một người hầu kéo đi, đám người hầu mới vào nhà ai nấy cũng đều lo lắng, nghĩ có chuyện lớn đang xảy ra, thi thoảng lại ngoái đầu nhìn lại.

“Sao thế? Em đang thấy ngại à?”

“Mọi người đều đang nhìn đó ạ.”

Joshua nhếch môi cười.

“Không sao đâu, là tại em đẹp quá đó thôi. Với lại, lát nữa vào trong chúng ta sẽ cùng “vui vẻ” với nhau, có gì đâu mà phải ngượng ngùng như thế? Thật đáng yêu.”

Nghe những lời đó, Riel khựng lại tại chỗ. Joshua quay đầu nhìn lại, thấy gương mặt đã trắng bệch của cậu liền nói:

“Rồi, rồi, ta biết rồi. Ta chỉ sờ thôi, sẽ không đút vào đâu, được chưa?”

Riel không biết phải đáp lại thế nào, chỉ có thể cụp sâu đôi mắt rồi bước theo vào phòng như một con vật chuẩn bị lên lên thớt.

“Ư… Cậu chủ làm ơn, xin hãy thu pheromone lại…”

Ngay khi vừa bước vào phòng, toàn thân cậu lập tức bị vây chặt bởi lớp pheromone dày đặc đến mức khiến toàn thân cậu râm ran. Mọi giác quan đều căng lên, nhói buốt, không sao kiểm soát được.

“Haa… Chết tiệt. Em có biết ta đã khổ sở tìm kiếm em thế nào không?”

Vậy mà hắn ta lại ngoan ngoãn nghe lời khi được bảo thu lại pheromone. Dù vậy Riel vẫn không thể thả lỏng. Bởi ngay khi cửa vừa được đóng, Joshua đã dồn cậu vào tường, hắn áp sáp sát cơ thể vào cơ thể của cậu. Khuôn mặt điển trai kia nhanh chóng ở ngay trước mắt Riel. Một mùi hương gỗ nồng đậm đặc trưng ập đến trong một khoảnh khắc.

Riel cứ nghĩ là cậu chủ đã ngủ quên trên ghế sofa, nhưng hóa ra không phải vậy. Bị kéo tay từ nãy đến giờ, nên cậu chẳng còn đủ tỉnh táo để có thể nhận ra điều gì. Mãi đến lúc này, Riel mới để ý mái tóc rối bù ở phía trước của hắn đã ướt đẫm vì mồ hôi.

“Chúng ta làm xong rồi cùng nhau đi tắm nhé. Sáng nay ta có tắm rồi, nhưng dù sao sau khi làm xong thì vẫn hơi khó chịu mà. Với lại, được ngâm mình trong nước ấm thì cũng tốt cho em mà, đúng không?”

Đôi mắt màu ngọc bích của hắn lấp lánh. Trông nó như thể được đính những viên thủy tinh vậy. Riel nuốt nước bọt một cách khó khăn.

“Sao thế? Nhìn ta mãi như vậy… Em thích gương mặt của ta à?”

Khi Joshua một Alpha cao lớn hơn cậu hẳn một cái đầu cúi xuống nhìn cậu, Riel bất giác rụt vai lại. Joshua nhẹ nhàng vuốt ve xoa dịu bờ vai nhỏ ấy bằng bàn tay to lớn, kèm theo một nụ cười dịu dàng một cách kỳ lạ.

“Hức…”

Bàn tay hắn vẫn nhẹ nhàng di chuyển, rồi chẳng hề báo trước, một chân của hắn bất ngờ len lỏi vào giữa hai đùi của Riel. Dương vật đã nửa căng cứng bị đùi hắn ta nhẹ nhàng ép xuống, làm Riel không kìm được mà rên rỉ. Hoảng hốt, cậu vội đưa tay lên bịt miệng.

“Không sao đâu, ở đây chỉ có hai ta thôi. Mà phải nói, nghe tiếng rên khe khẽ của em ta lại càng kích thích hơn đấy.”

Nghe đến đó, Riel càng mím chặt môi mình hơn nữa. Joshua kề sát tai, thì thầm bằng giọng trầm thấp như một con thú săn mồi lười biếng đang vờn con mồi.

“Sao em có thể tới được chỗ này? Đến mức này rồi thì… Chuyện của chúng ta chẳng phải là định mệnh sao? Chết tiệt.”

“Hức… Cậu chủ.”

Lại một lần nữa, mùi hương đó lại bao trùm lấy cậu, chính mà mùi hương cậu đã từng ngửi thấy trong khu rừng hôm ấy. Dục vọng trỗi dậy mãnh liệt, dưới bụng căng cứng đến mức khó chịu, mọi giác quan trong cơ Riel bùng cháy.

“Lần trước em đã dùng miệng thử rồi đúng không? Làm lại đi.”

Bàn tay đang nhẹ nhàng vuốt ve bờ vai bỗng xiếc mạnh, đẩy Riel quỳ phịch xuống sàn. Đôi mắt cậu mở to, ngập tràn nỗi khiếp sợ.

“Cậu… Cậu chủ.”

Riel run rẩy gọi, ánh mắt van nài còn bàn tay thì ngập ngừng không dám chạm vào khóa quần. Cậu chỉ có thể nhìn Joshua đầy khẩn thiết.

Joshua nhếch môi cười, giọng trêu chọc đầy ẩn ý.

“Muốn ta lấy nó ra giúp không? Em vẫn chưa biết dùng miệng để mở khóa mà, đúng không?”

Joshua nói với vẻ mặt trơ tráo, như thể đang ban cho cậu một ân huệ to lớn vậy.

Rẹt - Âm thanh kéo khóa vang lên một cách chói tai trong không gian tĩnh lặng. Hắn rút thứ đã căng cứng đến đau đớn từ nãy đến giờ ra ngoài.

Bộp - Thứ đó đập thẳng vào khuôn mặt nhỏ nhắn của Riel.

“Ngậm vào đi.”

Dù trên môi đối phương vẫn giữ nụ cười thoảng qua như trêu đùa, Riel thừa hiểu tính khí của vị cậu chủ này chẳng dễ chịu gì. Chỉ cần nhìn ánh mắt, cách nói, cách hành xử từ trước đến giờ - cậu đã quá quen với việc đọc sắc mặt của người khác để sống. Hơn hết, cậu từng trực tiếp nếm trải cái bản tính đáng sợ ấy, làm sao không biết được.

Không còn lựa chọn nào khác, Riel rụt rè thè đầu lưỡi ra. Ánh mắt khẽ liếc lên, dò xét một chút, rồi lại ngoan ngoãn cúi xuống. Hàng mi mỏng manh như cánh bướm khẽ run lên trong không khí căng như dây đàn.

“Thật xinh đẹp.”

Joshua vừa nói, vừa nhẹ nhàng xoa đầu cậu bằng bàn tay to lớn của hắn, rồi chạm nhẹ vào dái tai mềm mại đầy chú ý.

Riel cảm thấy bụng dưới nhói lên từng cơn, cơn đau âm ỉ lan ra như sóng ngầm.

“Cho vào trong miệng đi.”

Riel cẩn thận dùng lưỡi liếm nhẹ nhàng phần đầu dương vật. Sau đó, cậu mở miệng rồi từ từ ngậm lấy nó. Ánh mắt Joshua tràn đầy sự thỏa mãn khi đứng nhìn cảnh tượng ấy.

Hắn để ý bàn tay trắng trẻo đang nắm lấy dương vật dài và to lớn ấy vẫn đang run rẩy nhè nhẹ. Joshua nhếch môi cười, dáng vẻ ngoan ngoãn cố gắng nuốt trọn nó vào miệng như thế thật sự khiến người ta phát điên. Rốt cuộc là từ đâu mà một thứ đáng yêu như thế này lại lọt vào tay hắn vậy chứ?

Joshua cảm thấy thật may mắn khi tìm thấy một đứa nhỏ ngoan ngoãn ngậm mút lấy dương vật của mình như thế này.

Trong suốt quá trình đối phó với hậu quả từ những việc làm ngu ngốc của vị vua đời trước, Joshua bận rộn với việc thanh trừng những kẻ đang âm mưu lật đổ gia tộc Marguerite. Joshua xác định và xử lý những quý tộc lăm le ý định đâm sau lưng gia tộc mình. Khi mọi thứ được dọn dẹp ổn thỏa, cha anh người đã hoàn tất việc chuyển giao quyền lực, đã cùng mẹ anh rời bỏ công việc gia đình và lên đường đi du ngoạn.

Trong khi người anh trai, phải đau đầu với các công việc của gia tộc sau khi trở thành gia chủ, thì Joshua lại ngồi lì trong biệt viện mải mê tìm kiếm thú vui để giải khuây. Hắn cũng đã có một khoảng thời gian vui vẻ ngắn ngủi khi kế hoạch đẩy Cesare vào vương thất, nhưng khi việc đó cũng được kết thúc suôn sẻ, Joshua lại một lần nữa rơi vào trạng thái chán chường.

Gần đây, trò săn Omega đang thịnh hành trong giới quý tộc, nhưng đối với Joshua thì cũng chỉ hứng thú đôi ba lần, rồi cũng thấy chẳng còn gì thú vị. Thế rồi, Joshua lại bắt gặp một Omega trẻ tuổi đang ngấu nghiến ăn từng trái dâu trong chính khu rừng của mình. Như một chú nai con nhỏ bé, chưa kịp làm gì đã bỏ chạy khiến hắn tức điên lên. Vậy mà giờ lại có thể gặp lại ngay trong chính căn nhà của mình, làm sao hắn có thể không vui cho được.

“Ưm...”

Bàn tay đang mân mê dái tai đột nhiên di chuyển, nắm chặt lấy gáy Riel và kéo cậu lại. Dương vật của hắn thụt sâu vào vào cổ họng Riel.

“Haa… Chết tiệt.”

Hắn ta vô thức buông ra những lời chửi thề. Dù hết sức vụng về và non nớt không thể tả, nhưng chính vì thế lại càng khiến hắn phát điên lên vì sung sướng.

“Thử sâu hơn nữa xem, hửm?”

“Ư-ưk... Kkh...!”

Joshua nắm chặt mái tóc mềm mại, bắt đầu di chuyển đầu Riel theo nhịp, chậm rãi nhưng đầy chiếm hữu, trong khi đôi mắt dịu dàng kia bắt đầu ngân ngấn nước. Nhìn những giọt nước mắt sắp rơi, hắn muốn đưa lưỡi ra để có thể liếm lấy những giọt nước mắt ấy.

“Quả nhiên, nhìn em khóc thế này đúng là sở thích của ta… Haa…”

Joshua vừa nói vừa thở ra một tiếng rên dài. Cái vẻ lúng túng, vụng về vì không quen mút dương vật của người khác ấy cứ liên tục làm trỗi dậy bản tính xấu xa của Joshua. Lâu lắm rồi mới có một món đồ chơi thú vị tự tìm đến tận nhà như thế này. Vậy thì nên chế biến và thưởng thức như thế nào cho ngon miệng đây?

Joshua nổi tiếng là người có tính cách xấu xa, đến mức trên khắp vùng đất Albitro này khó mà tìm được người thứ hai như hắn. Ngay cả người bạn thân lớn lên cùng hắn Frost Medicis, cũng chẳng phải dạng tử tế gì, tuy nhiên sự xấu xa của hai người họ lại ở hai đẳng cấp khác nhau. Nếu Frost nổi tiếng vì sự máu lạnh và tàn nhẫn, thì Joshua lại là kẻ đứng đầu trong việc trêu chọc người khác đến mức khiến họ rơi vào thế khó xử và đôi khi là tuyệt vọng.

Cả hai đều là kiểu người mang xu hướng bạo dâm, nhưng bản chất lại có chút khác biệt. Nếu Frost thì thích kiểm soát, chiếm hữu và luôn muốn dồn ép đối phương vào đường cùng để thỏa mãn, thì Joshua lại thích thú với việc làm nhục và gây khó dễ cho người khác.

“Sâu hơn chút nữa. Tốt lắm.”

Bàn tay của Joshua dần trở nên thô bạo hơn. Những giọt nước mắt chảy dài nơi khóe mắt đỏ hoe của Riel. Một tay Joshua nắm chặt gáy, tay còn lại thì nhẹ nhàng vuốt ve khóe mắt ướt đẫm của cậu. Thật trớ trêu khi một tay thì thô bạo, tay còn lại kia thì dịu dàng đến lạ.

“Mở cổ họng ra nào. Phải thế chứ.”

“Ư-ưp... Ưm...”

Toàn thân Riel nóng ran. Cậu không thể thở nổi, đầu óc cứ chực trôi vào cõi mê. Đôi tay vốn ngoan ngoãn đặt trên đầu gối bây giờ lại bất giác vươn lên, đẩy mạnh vào cặp đùi rắn chắc kia. Nhưng rồi Riel cố dằn lại những hành động thôi thúc ấy bằng tất cả sức lực của mình. Cậu không dám mạo phạm chạm vào thân thể của một quý tộc, vì không biết mình sẽ phải gánh chịu hình phạt nào. Hơn nữa, cậu đã từng bỏ chạy và để lại vị cậu chủ này một mình trong rừng. Cậu không biết khi nào thì hắn sẽ mang chuyện đó ra để trừng phạt cậu.

“Suỵt, không sao đâu. Muốn chạm vào đùi ta không?”

Nhìn đôi tay đang run rẩy của Riel, Joshua cười và nói với giọng điệu dịu dàng giả tạo. Rồi hắn chủ động nắm lấy cổ tay cậu, đặt bàn tay nhỏ bé của Riel lên đùi mình. Joshua một người đến cả sự đụng chạm của hầu gái cũng không cho phép, vậy mà lại vui vẻ sẵn lòng để Riel chạm vào cơ thể mình dễ dàng như thế. Trước sự thúc sâu liên tục của dương vật, cơ thể Riel phản ứng theo bản năng vô thức đẩy mạnh vào cặp đùi rắn rỏi ấy. Nhưng trong mắt của Joshua, hành động đó chỉ giống như một chú mèo con đang nhè nhẹ đạp chân lên người mà thôi. Cảm giác bàn tay bé xíu cứ liên tục ấn vào bắp đùi săn chắc quá mức đáng yêu, khiến hắn càng muốn trêu chọc Riel nhiều hơn nữa. Một Omega ngây thơ chẳng biết gì cứ thế liên tục châm ngòi cho ngọn lửa tàn bạo của kẻ mang bản tính bạo dâm.

“Đừng dùng răng nhé. Em biết chưa?”

Joshua muốn xuất đầy khoang miệng của Riel. Lần trước cũng như thế, mỗi khi tinh dịch trắng xóa chảy dọc theo khóe môi ửng hồng, trong suy nghĩ của hắn cảnh tượng đó đẹp đến nao lòng. Đôi môi đỏ mọng của Riel tựa như những tiểu thư quý tộc vừa thoa son vậy. Tinh dịch trắng xóa tương phản với đôi môi đỏ mọng ấy, lại càng nổi bật đến kỳ lạ.

"Ưm… Hự…! Khục…!"

“Nuốt hết đi, nhóc con.”

Joshua ấn nhẹ vào sau gáy Riel, nhấn sâu thêm một nhịp, rồi để tinh dịch bắn sâu vào cổ họng Riel. Hắn hếch cằm và thở ra một hơi dài đầy thỏa mãn. Như một con thú lớn vừa nuốt trọn con mồi bé nhỏ, nụ cười hài lòng hiện rõ trên khuôn mặt hắn. Cuối cùng thì, cơn khát tình hắn dồn nén bấy lâu nay cũng được thỏa mãn.

Riel đỡ lấy dòng tinh dịch trắng đục trong miệng, ngập ngừng ngước mắt lên nhìn Joshua. Ánh mắt cậu chạm phải đôi mắt kia - một đôi mắt sâu thẳm như đáy đại dương, đầy vẻ áp đảo.

“Nuốt đi.”

Nghe lời Joshua, Riel khẽ nuốt xuống, cổ họng cậu lăn nhẹ theo động tác ấy. Không chỉ khoang miệng mà cả cuống họng của cậu nồng nặc một mùi hương hơi ngai ngái và tanh như mùi hương hoa hạt dẻ. Cậu nhíu mày khó chịu trước thứ hương vị xa lạ ấy.

“Đáng yêu thật đấy. Thè lưỡi ra ta xem nào.”

Riel ngoan ngoãn hé miệng, thè nhẹ đầu lưỡi ra. Trên đó chẳng còn sót lại thứ gì.

“Giỏi lắm. Ngoan thật.”

Joshua cúi đầu xuống và hôn lên môi Riel. Cậu giật mình, cố gắng ngả người ra sau để tránh đi nhưng Joshua đã nắm chặt tóc cậu, khiến cho mọi sự kháng sự của cậu trở nên vô ích.

“Giờ thì đến lượt ta phục vụ cho em rồi.”

Một cú nhất bổng lên bất ngờ khiến Riel giật mình, cậu vùng vẫy trong hoảng sợ.

“Yên nào.”

“Cậu… Cậu chủ! Tôi thật sự không sao đâu ạ.”

“Không sao? Làm gì có chuyện đó, rõ ràng là em đã ướt hết rồi còn gì.”

“Cậu chủ… Làm ơn hãy thả tôi xuống.”

“Suỵt.”

Joshua bế bổng Riel lên một cách nhẹ nhàng rồi cứ thế bước từng bước thẳng về phía phòng tắm. Riel hoàn toàn bối rối, cậu không biết phải làm gì cũng không dám phản kháng. Mới khi nãy cậu còn dám lấy tay đẩy đùi của Joshua ra, nhưng giờ lại chẳng dám chạm vào người hắn ta. Trông cứ như một con mèo con mềm oặt, ngoan ngoãn để cho người ta bế đi. Joshua có vẻ không hài lòng với sự thụ động đó, đang đi thì hắn bất ngờ dừng lại, cúi đầu nhìn chằm chằm vào Riel, ánh mắt hắn chăm chú quan sát khuôn mặt đang đỏ bừng của Riel.

“Quàng tay lên cổ và vòng chân quanh eo ta đi.”

Riel không thể làm theo mệnh lệnh đó, cậu khẽ cau mày rồi lắc đầu thật mạnh. Cậu không dám bám lấy cơ thể cao quý của một quý tộc như một đứa trẻ nhỏ bám lấy cha mẹ như thế.

“Ơ… Ơ!”

“Không còn cách nào khác rồi.”

Riel không chịu nghe lời, nên Joshua thẳng thừng vác cậu lên vai. Vì vậy mà tầm nhìn của Riel bị đảo lộn trong chớp mắt, cậu hoảng hốt vùng vẫy không ngừng.

“Thả... Thả tôi xuống đi, cậu chủ!”

“Yên nào.” Giọng Joshua lạnh lùng. “Cẩn thận ngã bây giờ.”

“Cậu chủ, xin ngài hãy thả tôi xuống!”

Dù Riel có tha thiết van xin thả xuống, Joshua vẫn điềm nhiên bước đi, trên vai vác Riel như thể đang vác một kiện hàng. Đến khi cậu nhận ra phần dương vật của mình đang bị ép chặt vào bờ vai rắn chắc kia, cậu hoảng hốt và cố gắng nâng người dậy. Ngay khoảnh khắc đó…

Chát!!

“Aaah!”

Cơn đau rát lan ra khắp mông, khiến Riel giật bắn người. Joshua vừa vỗ mạnh một bên mông của Riel bằng lòng bàn tay.

“Yên nào.”

Riel đứng hình như thể bị đông cứng. Cơn đau ở mông không phải là điều khiến cậu bối rối nhất, mà chính là cậu chưa từng bị phạt theo cách này trước đây. Dù từng bị đánh đập khi còn ở nhà thổ, nhưng chỉ là những cú đấm đá loạn xạ vào đầu hay sườn. Chưa từng có ai đánh vào mông cậu như thể dạy dỗ một đứa trẻ con như thế này. Bối rối, Riel hoàn toàn không biết nên làm gì lúc này.

“Hức...”

“Thấy chưa, ngoan ngoãn thế này trông mới đáng yêu làm sao.”

Joshua vừa nói, vừa xoa nắn nhẹ nhàng phần mông mà hắn vừa đánh, như thể đang nhào bột bằng đôi bàn tay to lớn của mình. Rồi lại vỗ nhẹ vài cái lên đó như đang dỗ dành. Tất cả những hành động ấy khiến Riel cảm thấy vô cùng xấu hổ. Nhưng cậu không dám phản kháng, vì sợ rằng nếu làm trái ý thì mọi chuyện sẽ còn tệ hơn thế nữa. Nên chỉ biết cúi gầm mặt không dám nói gì, im lặng chịu đựng.

Khi bước vào phòng tắm, các hầu gái đã chuẩn bị sẵn một bồn nước ấm từ lúc nào và đang chờ đợi. Hơi nước bốc lên nghi ngút từ bồn tắm.

“Ra ngoài.”

Joshua ra lệnh ngắn gọn, các hầu gái lập tức cúi đầu lui xuống. Sau đó hắn mới đặt Riel xuống sàn, nhưng tay vẫn giữ chặt lấy cổ tay mảnh khảnh của cậu như thể sợ cậu chạy mất.

“Không ai được bước vào nếu ta chưa cho phép.”

Vừa dứt lời, các hầu gái đồng loạt cúi đầu và nhanh chóng rời khỏi phòng tắm. Riel với gương mặt đỏ bừng, chỉ biết nhìn chằm chằm xuống nền gạch. Đúng lúc đó, gương mặt điển trai của Joshua bất ngờ xuất hiện trong tầm mắt đang cúi xuống của cậu. Riel giật mình hoảng hốt, vô thức run lên.

“Cởi đồ ra đi.”

“Dạ?”

“Đừng để ta phải nhắc lại, em cũng nghe rồi còn gì. Cởi hết ra, để ta xem em đã ướt đến mức nào rồi.”

“Thưa, thưa cậu chủ…”

Riel hoảng hốt ngẩng đầu lên thì lập tức chạm phải ánh mặt đầy tinh quái của hắn. Khuôn mặt cậu gần như sắp khóc, không biết phải làm gì ngoài việc mân mê các đầu ngón tay một cách lúng túng.

“Lần trước ta đã tiếc nuối lắm đấy vì đã bỏ lỡ quá nhiều. Nên là lần này cho ta nhìn ngắm lại cơ thể xinh đẹp của em đi.”

Dù ngày hôm đó Riel đã từng để lộ cơ thể trước hắn, nhưng việc phải cởi bỏ quần áo trước mặt người khác giữa ban ngày ban mặt thế này, thật không phải là chuyện dễ dàng chút nào.

“Giờ em đang xấu hổ à? Tại sao chứ?”

Theo lẽ thường thì chẳng phải ai cũng sẽ cảm thấy xấu hổ khi để lộ cơ thể trước mặt người khác hay sao? Nhưng nghĩ lại những gì mà Riel từng chứng kiến khi còn ở nhà thổ, ngay cả giới quý tộc cũng chẳng khác gì thú hoang khi màn đêm buông xuống. Khi đắm chìm trong dục vọng, họ quấn lấy nhau như những con thú đói khát, chẳng còn chút thanh cao nào. Ngay cả vị cậu chủ trước mặt đây, cũng đã từng lột trần cậu và chiếm lấy cậu trong rừng. Phải chăng… Bản chất giới quý tộc vốn dĩ là như vậy? Riel chẳng thể phản bác lại bất cứ điều gì, chỉ biết cắn chặt môi đến đỏ ửng, hàm răng mỏng manh nghiến nhẹ trong bất lực.

“Hay là em muốn ta tự tay cởi đồ cho em?” Joshua khẽ nghiêng đầu, ánh mắt hắn lướt dọc thân hình Riel như một lưỡi dao sắc nhọn. “Nhưng nếu ta làm, thì sẽ chẳng còn nguyên vẹn đâu. Em thật sự muốn bị xé rách hết quần áo sao? Vậy thì sau em định sẽ mặc gì? Em còn bộ nào khác để thay không?”

Khuôn mặt điển trai ấy cứ chăm chú nhìn Riel, nghiêng qua nghiêng lại khi nói chuyện, dù nhìn từ góc độ nào cũng là một mỹ nam thực thụ. Nhưng một khi mở miệng ra thì toàn là những lời nói thô thiển, xấc xược và trơ trẽn tuôn ra, khiến Riel không thể nào giữ được bình tĩnh.

“Cởi ra đi, trước khi ta xé nát nó. Nhanh lên.”

Trước mệnh lệnh được lặp lại lần nữa, Riel nhận ra mình không còn lựa chọn nào khác.

Bộ quần áo này là do gia đình Marguerite chuẩn bị khi cậu vừa mới đến đây, từ giờ trở đi cậu sẽ phải tự mua lấy quần áo bằng chính tiền của mình. Mà phải chờ đến khi nhận lương mới có tiền. Hiện giờ cậu chẳng còn đồng nào trong người, vì vậy bằng mọi giá cậu phải giữ được bộ đồ này.

Joshua nhíu mày khó chịu, ánh mắt hắn dõi theo bàn tay Riel đang lóng ngóng với hàng cúc áo, với vẻ mặt lúng túng Riel hết đưa tay lên rồi hạ tay xuống mà vẫn chẳng thể cởi được.

“Nhóc con à, em chậm quá đấy.”

Khi thấy Riel vẫn còn do dự, Joshua lại một lần nữa giải phóng pheromone. Luồng pheromone nặng nề như một con rắn quấn chặt lấy cơ thể Riel. Pheromone càng lúc càng đậm đặc khiến bụng dưới cậu quặn lên đau đớn. Đầu gối mềm nhũn, Riel suýt nữa đã gục xuống sàn.

“Thưa… Thưa cậu chủ. Tôi sẽ làm… Làm ơn… Rút pheromone lại một chút, hức…”

Cuối cùng, Riel run rẩy tháo được một chiếc cúc áo đầu tiên. Ngay lập tức, thứ pheromone như đang bóp nghẹt lấy cậu cũng dần lắng xuống.

Lúc này, Joshua đã ngồi trên thành bồn tắm, ngậm một điếu thuốc chưa châm lửa giữa môi. Khi Riel đưa tay lên chiếc cúc tiếp theo và liếc nhìn hắn, Joshua mỉm cười hiền lành như thể chẳng có chuyện gì cùng với một cái gật đầu nhẹ, ra hiệu cho cậu tiếp tục. Từng chiếc, từng chiếc cúc áo lần lượt được cởi ra. Ngón tay Riel run rẩy không ngừng. Cậu thấy sợ, nhưng kỳ lạ thay… Cậu không hề rơi nước mắt, cũng không cảm thấy đầu óc trống rỗng hay tuyệt vọng như trước nữa.

“Không ngờ em cũng cứng rắn phết nhỉ. Mà cũng phải thôi, thế nên mới dám ăn nằm với ta rồi bỏ trốn được chứ.”

Đúng lúc Riel vừa cởi xong hết hàng cúc áo, cậu nắm lấy tà áo, vò chặt trong tay. Cậu muốn đáp lại những lời nói ấy, nhưng chẳng thể tìm được lời nào. Cuối cùng, cậu chỉ yên lặng nhẹ nhàng rút đôi vai tròn ra khỏi chiếc áo sơ mi.

Joshua châm thuốc, nhả làn khói dày đặc vào không khí. Ánh mắt hắn lướt khắp phần thân trên đang trần của Riel. Quả nhiên là rất đẹp. Dù không biết trước giờ cậu đã sống kiểu gì, nhưng làn da trắng mịn này còn đẹp vượt xa cả những quý tộc được nuông chiều chăm chút kỹ lưỡng nhất. Hắn thích cả những chi tiết nhỏ, đôi lông mày nhíu chặt, chóp mũi đỏ ửng vì nghẹt thở khi ngậm lấy dương vật, đôi môi đỏ mọng và khóe mắt ướt át lúc phục vụ hắn cũng vậy, tất cả đều hợp gu hắn.

“Phải cởi cả quần nữa chứ.”

Giờ nhìn lại mới thấy, hắn vốn không ưa gì cái quần đó. Cả cái áo sơ mi vừa nãy cũng thế. Một chiếc áo cài kín đến tận cổ, thật chẳng khác gì tu sĩ! Ngay cả lúc này đây, hắn cũng đang phải nhẫn nhịn hết sức để không xé toạc nó ra ngay lập tức. Cậu ta đâu phải tu sĩ, cần gì phải che giấu cơ thể đến thế?

Riel đưa tay lên móc khóa thắt lưng, lén liếc nhìn Joshua một cái rồi lại cắn chặt môi, từ từ tháo chiếc thắt lưng ra.

“Em định cởi đến khi ta hút xong điếu thuốc này sao?”

Joshua bật cười nhạt nhẽo. Cởi quần áo thì có gì khó, mà phải lề mề đến thế?

“Nhóc con à, sao em cứ chần chừ mãi thế? Vậy thì ta, người đã lôi dương vật ra rồi kêu em bú nó, sẽ thành cái loại gì đây?”

Nói rồi, Joshua dụi tắt điếu thuốc đang hút dở rồi ngậm một điếu mới lên môi, châm lửa và bật cười.

※ TCCD thân gửi: Mỗi lượt đọc của bạn là động lực rất lớn đối với Dạ nên vui lòng không reup dưới mọi hình thức (online, offline,...). Xin cảm ơn mọi người đã ghé thăm website tccdtccd.com.

– Còn tiếp ở chương sau –

***

Tên truyện: Săn Lùng Omega

Nhóm dịch: TCCD - Thiên Chu Chi Dạ

Translator: Vanh

Proofreader: Kitnhuy

Bình luận chapter 08: H+
Vui lòng đăng nhập để bình luận
Bình luận (0)
Chưa có bình luận nào
08: H+