Banner Home
Mùi Hương Khó Cưỡng - chapter 1: Vol1 | Thiên Chu Chi Dạ
Săn Lùng Omega - 10

Săn Lùng Omega

TCCD 8309 chữ Cài đặt

Tên truyện: Săn Lùng Omega

Nhóm dịch: TCCD - Thiên Chu Chi Dạ

Translator: Vanh

Proofreader: Kitnhuy

***

Chương 10:

※ TCCD thân gửi: Mỗi lượt đọc của bạn là động lực rất lớn đối với Dạ nên vui lòng không reup dưới mọi hình thức (online, offline,...). Xin cảm ơn mọi người đã ghé thăm website tccdtccd.com.

Sau khi bị trêu đùa đến kiệt sức trong bồn tắm, Riel được Joshua bế ra ngoài trong vòng tay hắn. Mái tóc xoăn của cậu bị ướt nên trông nó càng xoăn tít hơn, và khuôn mặt trắng trẻo với đôi má ửng hồng như màu đào khiến cậu trông chẳng khác gì một con búp bê. Giống hệt những con búp bê mà ngày bé Cesare từng ôm theo bên người, và Joshua thì thường hay giấu chúng đi.

“Ôm chặt vào. Không là ngã đấy.”

Joshua luồn một tay xuống dưới đầu gối, tay còn lại thì vòng qua lưng và bế cậu lên, khiến Riel luống cuống không biết phải đặt tay mình ở đâu.

“Choàng tay qua cổ thì có gì khó đâu chứ. Em còn mạnh bóp cả đùi và sờ cả ngực ta nữa cơ mà.”

“T…Tôi làm gì có…”

Riel khẽ phản bác, cảm thấy thật sự oan ức. Rõ ràng lúc đó cậu đâu có cố ý chạm vào đâu. Ngay cả bây giờ cũng thế. Dù cậu đã nói bao nhiêu lần là mình có thể tự đi được, nhưng Joshua vẫn nhất quyết không chịu thả cậu ra.

“Vậy cái người lúc nãy vừa xoa đùi vừa sờ ngực ta không phải là ‘em yêu’, mà là Riel à?”

“Cái… Cái gì vậy chứ…”

Riel dần nhận ra rằng, càng nói chuyện với vị cậu chủ này thì chỉ khiến bản thân thêm bức bối mà thôi. Làm sao mà mới chỉ vài tiếng trôi qua, hắn lại có thể hút cạn sức lực của người khác đến thế chứ? Cứ cái đà này, cậu thật sự cảm thấy bản thân sẽ bị nuốt chửng từ đầu đến chân mất. Cho dù ngoài kia có nguy hiểm đến đâu, có lẽ giờ cậu nên tìm cách trốn đi chăng?

“Không được bỏ trốn đâu đấy?”

“T…Tôi đâu có chạy trốn gì đâu ạ”

Trước câu nói như thể nhìn thấu lòng người ấy đã khiến Riel giật mình, lắp bắp đáp lại.

Về đến phòng, Joshua nhẹ nhàng đặt Riel ngay ngắn trên giường. Cậu bối rối khẽ mân mê chiếc khăn tắm to đang quấn quanh người, liếc mắt nhìn đối phương dò xét.

“Cậu… Cậu chủ, xin lỗi nhưng mà, tôi có thể đi lấy quần áo của mình được không?”

Vì được bế ra ngoài nên cậu đã không kịp nhặt lại quần áo đang nằm vương vãi dưới sàn phòng tắm.

“Lấy quần áo làm gì?”

“Dạ…?”

Một câu hỏi thật sự quá sức tưởng tượng. Sau khi tắm xong thì mặc quần áo, đó chẳng phải là điều hiển nhiên hay sao? Riel bối rối trước câu hỏi quá đỗi bình thường ấy, nhất thời không biết phải trả lời thế nào.

“À, cái đó… Để đi xuống làm việc thì tôi cần quần áo ạ.”

“Đã vội đi xuống rồi sao?”

Lại một lần nữa Riel cảm thấy bối rối trước câu hỏi của Joshua. Cậu là người hầu của gia tộc này, dù bị cậu chủ lôi kéo lên đến tận căn phòng này ngoài ý muốn, nhưng đã đến lúc làm việc cậu phải trở về đúng với bổn phận của mình.

“Ta muốn ngủ thêm chút nữa.”

“Vâng, vậy cậu chủ cứ nghỉ ngơi… Tôi xin phép xuống dưới đây ạ.”

“Không. Ở lại xoa đầu cho ta đã.”

“Dạ?”

“Này, nhóc con. À, Riel, đúng không nhỉ?”

“Vâng, thưa cậu chủ.”

“Ta không thích phải nhắc lại lời mình nói đâu.”

Nghe lời Joshua, Riel vội cúi đầu xuống. Dù lúc này, hắn ta vẫn đang cười hiền lành, nhưng chẳng ai biết được khi nào hắn sẽ trở nên tàn nhẫn. Riel đã nghe rất nhiều người hầu khác kể lại, và hơn hết là chính cậu đã trực tiếp trải qua tính khí ấy trong khu rừng ngày hôm đó, điều này khiến cậu càng thêm sợ hãi.

“Xin lỗi cậu chủ.”

“Không sao đâu. Từ giờ làm tốt là được. Ta không phải loại người thô lỗ hay lạnh lùng quát mắng người khác mà chẳng nói rõ lý do.”

Riel chỉ cắn nhẹ môi dưới. Vì chẳng nghĩ ra được câu gì để đáp lại cho thích hợp nên cậu chỉ đành cúi đầu thật thấp, im lặng không nói gì.

“Nằm xuống đây đi.”

“Ơ, ơ…”

Suýt nữa thì Riel đã mở miệng hỏi lại, nhưng cậu lập tức nhớ tới lời Joshua vừa nói nên vội cắn chặt môi không nói gì. Còn biết bao nhiêu việc phải làm, sắp tới lễ cầu nguyện buổi sáng, rồi còn cả ăn sáng và sau đó là dọn dẹp phòng cầu nguyện nữa. Cậu có rất nhiều điều muốn nói, nhưng lại không thể thốt ra nổi một lời. Vậy mà lại bảo cậu nằm xuống? Riel hoảng hốt, luống cuống chẳng biết phải làm gì.

“Nằm ở đây, như thế này rồi xoa đầu cho ta.

“Làm sao tôi dám xoa đầu cậu chủ được chứ...”

“Cả cái kia của ta em cũng cầm rồi, đầu có gì mà em không dám?”

Ánh mắt hắn ta nhìn cậu ngây ngô như thể chẳng hiểu chuyện gì, khiến Riel không biết phải giải thích ra sao, trong lòng chỉ muốn phát điên. Cái con người này, cứ dùng gương mặt đẹp đẽ ấy để thốt ra những lời lẽ thô tục không hề hợp với vẻ ngoài chút nào. Chỉ nhìn vào gương mặt ấy thôi không ai có thể nghĩ hắn ta lại chính là kẻ quý tộc trơ tráo, vô liêm sỉ đã cưỡng bức cậu trong rừng hôm đó, một gương mặt quá đỗi thanh tú và quý phái đến mức hoàn toàn không thể gắn vào những hành vi xấu xa ấy được.

“Ta là con thứ, nên lúc nào cũng bị đối xử lạnh nhạt. Cha và mẹ chỉ yêu quý mỗi anh trai ta thôi”

Riel im lặng, không biết phải phản ứng thế nào. Cậu cũng chẳng hiểu vì sao hắn lại đột nhiên kể chuyện này. Con người này thật khó đoán.

“Thấy ta đáng thương không? Quý tộc không phải ai cũng hạnh phúc đâu.”

Riel là người rất nhạy bén trong việc quan sát sắc mặt của người khác, nhưng lại không giỏi ăn nói nên chỉ có thể mấp máy môi và đương nhiên là cậu cũng không biết đáp lại những lời nói đó của Joshua như thế nào. Còn Joshua thì chăm chú quan sát biểu cảm của cậu. Lúc này, Joshua đang thản nhiên nói dối mà mặt không hề biến sắc.

Thực chất, Joshua là cậu út được cưng chiều nhất trong gia tộc Marguerite. Hắn nhận được nhiều tình yêu thương hơn hẳn người anh trai phải gánh vác trọng trách của gia tộc, và điều đó đối với hắn ta là lẽ đương nhiên.

Sau khi bộc phát thành một Alpha cực trội, Joshua trở nên cao lớn và nam tính hơn. Nhưng trước đó, hắn ta từng xinh đẹp đến mức ai nhìn cũng nghĩ hắn là một Omega. Mái tóc đen, làn da trắng, cùng đôi mắt màu ngọc bích đầy bí ẩn. Gương mặt ấy quá đỗi xinh đẹp, luôn khiến người khác bị mê hoặc, sẵn sàng dâng tặng mọi thứ cho hắn. Nhưng cũng chính vì thế mà tính cách của Joshua mới thành ra như bây giờ. Nói cách khác, việc Joshua có xu hướng bạo dâm và khuynh hướng chiếm hữu không chỉ do bản chất bẩm sinh, mà còn bởi những người xung quanh đã quá nuông chiều hắn.

Vậy mà Joshua Marguerite lại bảo mình bị đối xử bất công ư? Chuyện đó mà kể ra thì đến chó hoang đi ngang qua cũng phải bật cười. Nếu bạn bè của hắn mà nghe được thì chắc chắn họ sẽ chửi thẳng vào mặt, gọi hắn ta là đồ điên rồi cười nhạo không thương tiếc. Frost hẳn sẽ lắc đầu ngao ngán như thể chẳng còn gì để nói, còn Cesare thì chắc sẽ nhăn mặt khó chịu, tránh xa vì không thể chịu nổi cái trò vờ vịt đó. Mà chính vì những phản ứng ấy càng khiến Joshua thấy thú vị, rồi hắn sẽ lại cười một cách khoái chí.

Nhưng còn Riel, người không hề biết gì về sự thật ấy, sẽ nghĩ gì? Liệu cậu có thấy thương hại hắn ta không? Joshua dường như đã quyết tâm sẽ làm đủ mọi cách, để Riel hạ thấp cảnh giác trong thời gian tới.

“Không thấy ta tội nghiệp sao?”

Joshua đưa mặt lại gần rồi hỏi. Riel thì chỉ biết cắn môi, không biết liệu mình có nên nói là “tội nghiệp” với một quý tộc như thế hay không. Bản thân cậu thì ngay từ nhỏ đã không có cha mẹ, cũng chẳng được ai yêu thương nên còn hiểu được cảm giác thiếu thốn tình cảm. Còn vị cậu chủ này, dù cha mẹ vẫn còn sống nhưng lại bị phân biệt đối xử trong chính gia đình mình, điều đó khiến cậu bất ngờ.

“Giờ em đã muốn an ủi ta chưa?”

Riel miễn cưỡng gật đầu, nhưng trong lòng vẫn rất rối bời không biết phải làm gì tiếp theo. Trong lúc Riel đang loay hoay suy nghĩ thì Joshua bất ngờ gỡ phăng chiếc khăn đang quấn quanh người Riel và ném phịch xuống sàn. Bất ngờ bị lột trần trong chớp mắt, Riel vội vàng kéo chăn che lấy cơ thể mình.

“Đúng rồi, cứ đắp chăn như thế rồi nằm xuống đi. Lại đây.”

Riel ôm chặt chăn trong tay, cẩn trọng quan sát sắc mặt đối phương rồi rụt rè leo lên giường và ngồi xuống.

“Không, ta bảo là nằm cơ mà.”

Trước mệnh lệnh của Joshua, Riel đành nằm xuống giường với tư thế trông rõ ràng là không thoải mái chút nào. Nhìn cảnh đó, Joshua khẽ bật cười. Hắn ta cởi phăng chiếc áo choàng của mình, ném đi rồi cũng leo lên giường, nằm đối diện với Riel.

“Thử xoa đầu ta đi.”

“N-Như thế này… Có được không ạ?”

Riel rụt rè đưa tay lên, nhẹ nhàng chạm vào mái tóc đen mềm khẽ vuốt nhẹ. Động tác cẩn thận chẳng khác nào đang vuốt ve một con thú dữ vậy, vừa dè dặt, vừa lo sợ. Joshua suýt nữa thì bật cười, nhưng hắn đã cố kìm lại chỉ từ từ nhắm mắt.

“Ừm… Hồi nhỏ, ta cũng từng khao khát được ai đó yêu thương.”

Nghe giọng Joshua có phần trầm xuống, buồn bã và nặng nề. Riel khẽ liếc nhìn cậu chủ đang nhắm nghiền đôi mắt. Sao mà lông mi lại có thể dài và dày đến thế chứ? Cậu thậm chí còn muốn đưa tay chạm thử vào. Riel cứ thế lặng lẽ ngắm nhìn gương mặt của Joshua, thầm nghĩ hắn ta thật sự quá đẹp trai. Giá mà hắn ta cứ nằm yên như thế này mãi thì tốt biết bao.

“Ơ, ơ!”

Đột nhiên, Joshua bất ngờ rúc hẳn vào lòng Riel.

“C-cậu chủ!”

“Suỵt, ta buồn ngủ. Cứ tiếp tục xoa đầu ta đi, mình cùng ngủ một lát thôi.”

“Cậu chủ mệt rồi thì… Xin ngài cứ ngủ đi ạ.”

“Ngủ cùng ta.”

Joshua dụi mặt vào lồng ngực phẳng lì của Riel một cách đầy tự nhiên. Cậu cứng đờ cả người, không dám nhúc nhích. Cảm giác da thịt trần trụi chạm vào nhau khiến cậu vô cùng xấu hổ. Thế nhưng có vẻ như vị cậu chủ này thực sự không có ý định làm gì thêm nữa.

Riel không dám lên tiếng với người đang cố chợp mắt kia, chỉ khẽ lùi người ra sau một chút.

“Không được. Đừng trốn nữa. Nếu em lại trốn, lần tới ta sẽ giận đấy. Em sẽ bị mắng đó.”

“Không… Tôi không trốn đâu ạ.”

Joshua siết chặt cánh tay, kéo Riel lại gần hơn. Rồi lại dụi mặt vào ngực cậu.

“Ta không làm gì đâu. Thật sự buồn ngủ quá rồi.”

Giọng hắn mềm oặt như trẻ con đang phụng phịu vì buồn ngủ. Trông cứ như là một con thú to lớn đang làm nũng, khiến cho Riel đành bất lực để mặc hắn trong lòng mình và vụng về xoa đầu hắn ta.

“Lần sau đọc Kinh Thánh cho ta nghe nhé.”

“Kinh… Kinh Thánh ạ?”

“Ừ. Nghe đọc Kinh Thánh ta thường dễ ngủ hơn.”

Xuất thân từ gia đình có truyền thống tu tập mà lại nói như thế, nghe thật chẳng ra làm sao. Nhưng Riel chỉ giữ những lời đó trong lòng mà không nói ra.

“Sao vậy? Em cũng không thích Kinh Thánh à?”

Thấy Riel không trả lời ngay, Joshua ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào mắt cậu và hỏi. Đôi mắt đó thật kỳ lạ. Nếu cứ nhìn mãi vào đó, Riel có cảm giác mình có thể buộc miệng nói bất cứ điều gì, nên cậu vội né tránh ánh mắt ấy rồi lúng túng đáp:

“Không… Không phải như thế đâu ạ.”

Riel không thể trả lời thật lòng là có lý do được. Vấn đề không nằm ở “Kinh Thánh” mà nằm ở việc “đọc cho nghe”. Riel không thể nói ra sự thật. Cậu cảm thấy quá xấu hổ khi phải thừa nhận rằng mình không biết đọc chữ.

“Vậy à? Giờ thử nghĩ xem có đoạn nào em nhớ được không, đọc thử xem? Chắc quyển Kinh Thánh nằm ở đâu đó quanh đây.”

“T-Tôi… Sẽ cố nhớ lại thử ạ.”

“Ồ, thật sao? Em thuộc được đoạn nào à?”

Đôi mắt tưởng chừng như sắp díp lại vì cơn buồn ngủ bỗng sáng bừng lên. Trông Joshua lúc ấy chẳng khác gì một đứa trẻ vừa tìm được cái cớ để trì hoãn việc đi ngủ, đôi mắt long lanh đầy tinh nghịch.

Riel nuốt nước bọt đánh ực.

“Tôi không thuộc nhiều lắm… Nhưng sẽ thử đọc một đoạn. Cậu chủ ngủ đi ạ.”

“Được, nhưng nhớ tiếp tục xoa đầu ta nhé.”

Joshua nhắm mắt lại lần nữa. Riel liếc nhìn gương mặt cậu chủ một cái rồi nhanh chóng cúi đầu. Sau đó cậu bắt đầu lục lại trí nhớ kỹ càng như đang lật tung từng trang sách trong đầu, cố nhớ lại bất kỳ điều gì. Và rồi cậu bỗng nhớ lại một đoạn mà những người hầu khác đã đọc trong buổi cầu nguyện sáng hôm qua.

May mắn là Riel có trí nhớ khá tốt.

***

Sau ngày hôm đó, những chuyện kỳ lạ tại gia tộc Marguerite liên tục tiếp diễn suốt vài ngày liền.

“Ơ? Cậu chủ đến phòng cậu nguyện làm gì vậy?”

“Ngài ấy vẫn chưa quay trở lại biệt viện sao?”

Đang lau chân đèn trong phòng cầu nguyện, Riel ngẩng đầu lên khi nghe thấy tiếng thì thầm ở đâu đó. Joshua trong bộ trang phục thoải mái, đang bước vào từ lối vào phòng cầu nguyện dành cho gia đình.

“Ngài ấy không đến nhà thờ sao?”

Nghe tiếng xì xào, Riel giật thót người, run nhẹ. Nếu cậu nghe được thì chắc chắn cậu chủ cũng sẽ nghe thấy.

“Riel, quả nhiên em ở đây.”

“Chào cậu chủ ạ.”

Riel vội vàng bước đến trước mặt Joshua, cúi đầu chào khi nghe tiếng gọi. Nhìn thấy phản ứng nhanh nhẹn của Riel, Joshua khẽ mỉm cười hài lòng.

Đã bốn ngày trôi qua, không hiểu vì lý do gì Joshua vẫn không trở về biệt viện mà ở lại tòa nhà chính. Hắn ta không hề cư xử phóng đãng hay ăn chơi trác táng như những lời đồn đại. Trái với những tin đồn ồn ào ấy, Joshua lại khá trầm lặng. Có điều, chỉ riêng sự hiện diện của hắn ta thôi cũng đủ khiến những người hầu cảm thấy áp lực, bầu không khí cũng trở nên căng thẳng hơn. Nhưng liệu có ai đủ can đảm để nói thẳng với Joshua rằng: “Cậu chủ, sao ngài chưa quay về biệt viện ạ?” Họ chỉ dám lén bàn tán sau lưng, và Riel cũng không ngoại lệ.

“Riel.”

“Vâng, cậu chủ.”

“Hôm nay nhóc con cũng đi nhà thờ à?”

“Vâng ạ, vì hôm nay là Chủ nhật.”

Ở gia tộc Marguerite, cả chủ nhân lẫn người hầu đều phải tham gia cầu nguyện tại phòng cầu nguyện của gia đình vào mỗi buổi sáng các ngày trong tuần, còn riêng Chủ nhật thì đến nhà thờ bên ngoài để dự lễ. Vì không thể để trống toàn bộ dinh thự và số lượng người hầu cũng lại đông, nên họ chia thành hai nhóm để đi lễ vào buổi sáng và buổi chiều.

Buổi sáng thường là lượt của các người hầu nam, còn buổi chiều thì đến lượt của các hầu nữ. Chủ nhật là ngày duy nhất trong tuần người làm được nghỉ ngơi. Mọi người đều sẽ mặc bộ trang phục đẹp nhất để đi đến nhà thờ và sau đó trở về nghỉ ngơi suốt cả ngày. Những gia tộc khác, người hầu thường vẫn phải làm việc sau khi trở về từ nhà thờ, nhưng gia tộc Marguerite cho phép mọi người nghỉ ngơi trọn vẹn trong ngày Shabbath*. Việc vẫn tuân thủ nghiêm ngặt điều răn dạy “Hãy giữ ngày Shabbath* thật thánh thiện.” quả thực rất đúng với truyền thống của một gia đình giáo sĩ mẫu mực.

*Ngày Shabbath là ngày nghỉ và ngày thứ bảy trong Do Thái giáo.

Khi còn sống ở nhà thổ, Riel chưa từng có lấy một ngày nghỉ. Ban đêm, cậu phải làm việc suốt trong trạng lờ đờ vì thiếu ngủ, còn ban ngày thì tiếp tục dọn dẹp, giặt giũ, rửa bát… Những lúc hiếm hoi có chút thời gian rảnh, cậu sẽ mang giỏ vào rừng hái trái cây và đó là tất cả những gì gọi là “nghỉ ngơi” của cậu. Nhưng chính trong khu rừng ấy, cậu đã gặp vị cậu chủ đang đứng trước mặt mình bây giờ, dẫn đến việc bộc phát thành một Omega và cuối cùng trôi dạt đến nơi đây.

“Riel.”

“Vâng, thưa cậu chủ.”

Dù Riel đang nghĩ gì trong đầu đi nữa, Joshua vẫn rất hài lòng với cách cậu đáp lại. Bất kể gọi cậu ở đâu, vào lúc nào, Riel luôn trả lời như thể đã đợi sẵn. Sự ngoan ngoãn ấy làm thỏa mãn bản tính thống trị của Joshua. Hắn ta không thích những người mang tính cách nổi loạn hay phản kháng, bướng bỉnh nhưng lại khao khát tình cảm. Điều này hắn đã từng cảm nhận rõ khi chơi đùa với Frost, một người có tính cách tương tự. Giờ đây, Frost có một cô hầu mà cậu ta rất quý nên họ đã không còn chung đụng nữa. Nhưng chỉ vài tháng trước, cả hai vẫn thường xuyên đổi bạn giường cho nhau, thậm chí có khi cùng nhau chung một cuộc vui trong cùng một căn phòng.

Frost cũng giống Joshua, hắn chỉ thích những Beta ngoan ngoãn quỳ rạp dưới chân mình, mà khóc lóc van xin. Còn những Beta chống đối hay hỗn xược thì cậu ta sẽ thẳng tay loại bỏ không chút luyến tiếc. Joshua cũng không khác là bao. Dĩ nhiên, vào những lúc gấp gáp, Joshua đôi khi sẽ không quá kén chọn mà vẫn đưa những kẻ có tính cách không hợp gu vào phòng ngủ. Nhưng nếu nếu sau đó cảm thấy không vừa ý, hắn sẽ tìm cách xử lý chúng theo cách riêng của mình. Bởi vì Riel ngoan ngoãn như thế nên không thể không khiến Joshua cảm thấy hài lòng.

“Riel, em đi nhà thờ lúc nào.”

“Tôi đi buổi sáng ạ.”

“Vậy thì chuẩn bị đi thôi. Nhưng hôm nay là chủ nhật mà, sao em vẫn còn làm việc ở đây? Milo bắt em làm à?”

Vào chủ nhật, tất cả người hầu đều được nghỉ ngơi, vậy mà Riel vẫn đang lau chân đèn trong phòng cầu nguyện.

“À, vì hôm qua tôi chưa làm xong nên giờ đang làm tiếp ạ.”

Joshua cầm lấy chân đèn từ tay Riel đặt xuống dưới, không nói không rằng vòng tay ôm lấy eo cậu rồi quay người bước về phía lối ra của phòng cầu nguyện. Riel vừa bị kéo đi, vừa lén quay đầu nhìn lại chiếc chân đèn còn đang lau dở.

“Không sao đâu. Hôm nay là ngày nghỉ mà. Milo dám bắt em làm việc cả ngày nghỉ sao? Ta gọi lão ấy ra đây, đánh cho lão một trận nhé?”

“Không phải đâu ạ. Không có chuyện đó.”

“Thật sao?”

“Vâng, thật mà. Chỉ là tôi còn dư chút thời gian trước khi đi nhà thờ nên làm nốt việc thôi ạ.”

“Nếu rảnh thì đến mà bú cặc ta. Đừng có làm mấy thứ vớ vẩn đó.”

Riel sững sờ, há hốc miệng. Còn chưa kịp rời khỏi phòng cầu nguyện, vậy mà cậu chủ đã thản nhiên nói những lời như thế. Lo lắng không biết có ai nghe thấy không, Riel vội vàng liếc nhìn xung quanh.

“Lời ta nói thô tục lắm à?”

“Không ạ.”

“Thế là sợ người khác nghe thấy hả?”

Riel cẩn thận lựa lời.

“Không phải vậy đâu ạ. Chỉ là… Dạo này mấy người hầu cứ xì xào bàn tán, tôi không muốn nghe những lời đó thôi ạ.”

Trong những ngày Joshua không trở về biệt viện, Riel đã nhiều lần nghe những người hầu khác thì thầm những điều không hay về cậu chủ.

Joshua đột nhiên dừng bước, quay sang nhìn Riel. Nhìn cậu nhóc đáng yêu này xem. Không biết đêm qua đã ngủ kiểu gì mà tóc tai bù xù như bồ công anh bay lòa xòa khắp nơi. Nếu có thời gian thì đi chải lại cái đầu dễ thương đó, hoặc lên phòng trên mà bú cặc cho hắn, chứ việc gì mà phải chui rúc trong phòng cầu nguyện làm cái gì không biết.

“Đáng yêu thật đấy. Em đang nghĩ cho ta à?”

Riel mím môi, lưỡng lự, rồi miễn cưỡng giật đầu. Nói là lo lắng cho hắn ta thì không hẳn, đúng hơn là cậu không muốn nghe bất kỳ ai nhắn đến hắn ta. Bởi vì, mỗi khi vô tình nghe thấy chuyện liên quan đến cậu chủ, cậu lại bất giác cảm thấy căng thẳng mà chẳng hiểu vì sao.

“Em ngoan thật đấy.”

“Nhưng mà… Cậu chủ tìm tôi có việc gì ạ?”

“Chọn quần áo cho ta.”

Đột nhiên sao lại? Vừa lúc nãy hỏi cậu đi nhà thờ lúc nào, giờ lại bất ngờ bảo chọn quần áo? Mấy ngày nay, Riel không ít lần rơi vào tình thế khó xử vì vị cậu chủ tính tình thất thường này, chẳng biết đường nào mà lần.

“Nhưng chuyện quần áo chẳng phải đã có người phụ trách rồi sao ạ?”

“Ừ, có chứ.”

Thông thường sẽ có người hầu chuyên phụ trách việc quản lý trang phục. Tại gia tộc Marguerite, có hai người đảm nhiệm công việc đó, một người lo trang phục cho gia chủ, người còn lại phụ trách trang phục cho người con trai thứ là Joshua. Người phụ trách trang phục cho gia chủ Castor còn phải đi theo trong các chuyến hành trình, đảm nhiệm cả việc thu xếp hành lý và chuẩn bị mọi thứ cần thiết. Và hẳn với Joshua cũng không ngoại lệ. Vậy tại sao lại gọi mình mà bỏ qua người hậu phụ trách? Riel ngập ngừng hỏi, giọng lộ rõ vẻ bối rối.

“Nhưng sao lại là tôi…”

“Chỉ là… Ta muốn xem em sẽ chọn quần áo như thế nào thôi.”

Riel thật sự vô cùng bối rối. Cũng phải thôi, bởi lẽ cậu hoàn toàn không biết quý tộc thường mặc những gì. Dù đã làm việc ở nhà này được vài tuần, nhưng ngần ấy thời gian vẫn là quá ít để cậu có thể nắm bắt được văn hóa và lối sống của giới quý tộc.

“Tôi thật sự không biết gì về chuyện đó đâu ạ.”

“Không sao. Ta sẽ mặc thứ mà em chọn.”

Vị cậu chủ này chẳng phải lần đầu làm theo ý mình như thế. Riel căng thẳng cắn lấy móng tay.

“Chậc! Bị phạt bây giờ! Em đúng là thỉnh thoảng không để yên tay được, đúng không? Cả đôi môi này nữa, lần sau mà còn thế nữa, ta sẽ đánh thật đấy.”

Bàn tay to lớn của Joshua nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Riel, kéo xuống.

“Phải trả lời chứ. Lần sau còn làm thế, sẽ bị phạt đấy. Hiểu chưa?”

“Vâng, thưa cậu chủ.”

“Ừ, ngoan lắm. Giờ thì chọn quần áo đi nào.”

※ TCCD thân gửi: Mỗi lượt đọc của bạn là động lực rất lớn đối với Dạ nên vui lòng không reup dưới mọi hình thức (online, offline,...). Xin cảm ơn mọi người đã ghé thăm website tccdtccd.com.

– Còn tiếp ở chương sau –

***

Tên truyện: Săn Lùng Omega

Nhóm dịch: TCCD - Thiên Chu Chi Dạ

Translator: Vanh

Proofreader: Kitnhuy

Bình luận chapter 10
Vui lòng đăng nhập để bình luận
Bình luận (0)
Chưa có bình luận nào
10