Banner Home
Mùi Hương Khó Cưỡng - chapter 1: Vol1 | Thiên Chu Chi Dạ
Săn Lùng Omega - 11

Săn Lùng Omega

TCCD 7431 chữ Cài đặt

Tên truyện: Săn Lùng Omega

Nhóm dịch: TCCD - Thiên Chu Chi Dạ

Translator: Vanh

Proofreader: Kitnhuy

***

Chương 11:

※ TCCD thân gửi: Mỗi lượt đọc của bạn là động lực rất lớn đối với Dạ nên vui lòng không reup dưới mọi hình thức (online, offline,...). Xin cảm ơn mọi người đã ghé thăm website tccdtccd.com.

Đứng trước tủ quần áo, Riel thật sự không biết phải làm gì.

“Sao lại không mở cửa tủ? Em định nhìn xuyên thấu à?”

Từ phía sau, một mùi hương gỗ nồng nàn lan lan tỏa như thể đang bước vào một khu rừng. Riel bước nhẹ lên phía trước một chút, như muốn trốn khỏi mùi hương ấy. Nhưng đó không phải là một lựa chọn hay.

“Ư… Cậu chủ.”

Một thứ gì đó cứng chạm vào mông Riel. Cậu giật bắn người, đôi vai khẽ run lên vì bất ngờ. Đồng thời, pheromone bao trùm lấy cậu, nó quấn chặt lấy Riel như một con rắn đang siết chặt lấy con mồi từ từ.

“Cậu chủ, pheromone của ngài…”

“Hửm? Pheromone làm sao?”

“Nó… Nồng quá ạ.”

Riel vẫn chưa hiểu rõ lắm về các đặc tính hiện giờ của bản thân, nhưng ít nhất giờ đây cũng đã biết pheromone là gì. Và cậu cũng biết rằng những người mang đặc tính đặc biệt thì không nên tùy tiện phát tán pheromone ở bất cứ đâu. Thế nhưng, cậu chủ này lại chả bận tâm về điều đó, vô tư phát tán pheromone mọi lúc mọi nơi.

“Sao thế? Không được tỏa pheromone à?”

Joshua tựa cằm lên đôi vai mảnh mai của Riel, thì thầm vào tai cậu. Dù vậy, hắn ta vẫn không chịu thu lại pheromone. Đối với Joshua, pheromone như là một công cụ cực kỳ hữu ích. Hắn ta thường dùng nó để áp đảo những tên quý tộc mới nổi kiêu ngạo hay các Alpha khác. Khi đi săn Omega, hắn cũng tận dụng pheromone một cách hiệu quả. Và dạo gần đây, người mà hắn sử dụng đến pheromone nhiều nhất lại chính là Riel.

“Không… Không được đâu, cậu chủ.”

“Sao vậy? Vì em sắp ra à?”

Cổ của Riel đã đỏ ửng. Cậu không thể trả lời, chỉ rên rỉ như để cần xin. Joshua áp sát, cọ dương vật đang căng cứng một cách trắng trợn vào mông Riel và nói.

“Hay là? Em thấy làm thế này là bất lịch sự?”

Riel khẽ gật đầu.

“Được thôi. Hôm nay ta sẽ không làm gì em đâu.”

Thật là một lời hứa khó tin. Trước đây, Joshua cũng luôn miệng nói là sẽ không làm gì cả, nhưng rồi sau đó lại bắt Riel dùng miệng, dùng tay sờ soạng cậu, hoặc cọ xát dương vật vào người cậu cho đến khi xuất tinh. Nếu nói hắn giữ lời hứa thì đúng là hắn không “làm” thật, nhưng mọi hành động khác đều bị hắn lạm dụng đến mức không thể gọi là “giữ chữ tín” được. Như lần trong phòng tắm, hắn cũng nói là sẽ không tiến sâu vào, nhưng rồi lại làm đủ trò đến mức khiến Riel lên đỉnh chỉ vì cọ xát. Cuối cùng hôm đó, trong phòng ngủ Riel vừa vuốt tóc vừa đọc những đoạn Kinh Thánh, rồi ngủ quên lúc nào không hay. Khi tỉnh dậy, cậu đã vô cùng hoảng hốt không biết chuyện gì đang xảy ra.

“Ta ngoan mà, đúng không?”

“Cảm ơn ngài.”

Riel không rõ mình phải cảm ơn vì điều gì, nhưng cậu vẫn đáp lại theo phản xạ. Joshua hôn nhẹ lên gáy cậu rồi lùi lại một chút.

“Nhưng nếu vậy thì… Em cũng nên thu lại pheromone của mình đi.”

“À, vâng… Tôi xin lỗi.”

Riel quay người lại rồi vội vã cúi đầu xuống. Việc điều chỉnh pheromone vẫn chưa phải là điều dễ dàng đối với cậu. Cậu đã học được cách nhận biết người đối diện có phải là một Alpha, Beta hay là Omega hay không, cũng hiểu cơ bản cách tỏa ra và thu hồi pheromone, nhưng việc kiểm soát pheromone của chính bản thân thì vẫn còn rất vụng về.

“Em yêu, nếu em không kiểm soát được pheromone thế này, thì sẽ bị bất kỳ Alpha nào nuốt chửng đấy. Hay là, em đang cố tình để dụ ta?”

Riel vội lắc đầu lia lịa.

“Vậy thì tại sao lại như thế?”

Joshua nghiêng người tựa vào tủ quần áo, nhìn Riel chăm chú rồi hỏi.

“Tôi… Tôi vẫn chưa biết phải kiểm soát pheromone như thế nào cả?”

Càng nói, Riel càng cảm thấy cả người nóng bừng lên.

“À, ra là vậy. Thế em có muốn ta dạy cho cách kiểm soát pheromone không?”

Không biết từ lúc nào, pheromone đang quấn lấy cậu bỗng biến mất hoàn toàn. Thật là một điều kỳ lạ, cảm giác ngột ngạt khi nãy lập tức được thay bằng sự thoải mái, không khí cũng thoáng đãng trở lại.

“Thế nào? Muốn ta dạy không?”

Riel do dự, liệu cậu có thể tin tưởng được người này không?

“Không muốn à?”

Joshua nghiêng đầu hỏi, gương mặt tuấn tú bỗng mang một vẻ u sầu kỳ lạ. Khi từng tâm sự rằng mình không nhận được sự yêu thương từ cha mẹ, hắn cũng đã mang nét mặt như thế này… Riel cẩn thận lắc đầu.

Thông thường, các Alpha, Beta hay Omega sẽ bộc phát các đặc tính của mình trong độ tuổi thiếu niên. Vì vậy mọi kiến thức liên quan đến pheromone, chu kỳ phát tình của Omega hay chu kỳ động dục của Alpha đều được dạy trong gia đình. Nhưng Riel lại bất ngờ bộc phát thành Omega khi đã hai mươi tuổi, hơn nữa cậu không có cha mẹ, nên càng không biết phải học ở đâu.

Nhưng nói gì thì nói, để một người đáng sợ như vị cậu chủ này dạy dỗ cũng thật làm người khác cảm thấy bất an. Thấy Riel không lập tức từ chối mà vẫn lưỡng lự, Joshua liền bắt đầu ra sức dụ dỗ.

“Ta sẽ dạy cho em thật tốt, được chứ?”

Dù vậy Riel vẫn còn chút chần chừ, Joshua bèn tiến lại gần cậu một chút, chỉ vừa đủ để không làm cậu giật mình, rồi nói:

“Em thì cần phải học, nhưng lại chẳng có nơi nào để học cả, đúng không? Giờ em đã vào nhà Marguerite rồi thì phải học ở đây chứ, định đi đâu khác để học sao?”

Riel chậm rãi lắc đầu. Thấy vậy, khóe môi Joshua cong lên thành một đường cong duyên dáng. Dồn ép con mồi từng chút một đến khi chẳng còn đường lui, cuối cùng đưa vào chiếc bẫy mà chính mình đã chuẩn bị, đó chính là sở trường của Joshua Marguerite. Con thú nhỏ đáng yêu trước mặt vẫn chẳng hề hay biết điều đó, chỉ chớp đôi mắt to tròn và mang vẻ mặt ngoan ngoãn đầy do dự. Mỗi khi nhìn gần, gương mặt ấy luôn khiến Joshua liên tưởng đến một chú nai. Một chú nai con mới sinh, đi còn chưa vững. Yếu đuối đến mức khiến người khác chỉ muốn bắt lấy và chơi đùa. Tim của Joshua đập nhanh hơn trong sự háo hức mong chờ.

“Nhưng mà khi học sẽ hơi vất vả một chút, em chịu được chứ?”

Riel gật đầu. Cậu không biết đối phương sẽ dạy thế nào, nhưng để sống tiếp với thân phận là Omega thì cậu buộc phải học.

“Được rồi… Vậy sau khi đi nhà thờ về, chúng ta sẽ tập thử nhé.”

“Sau khi đi nhà thờ về ạ?”

Cậu không ngờ là sẽ bắt đầu nhanh như vậy.

“Sao thế? Không muốn à? Ta thì thật lòng muốn dạy em ngay bây giờ luôn cơ. Lỡ như trong lúc ở nhà thờ, có Alpha nào lại gần em thì sao? Nhóc con của ta trông đáng yêu như một chú nai con thế này, khiến ta lo lắng đấy.”

Riel cứng họng, không tìm được lời nào để đáp lại. Đây là lần đầu tiên cậu nghe người khác bảo mình giống nai con. Cậu thật sự không thể đoán được người này sẽ nói ra những lời gì tiếp theo.

“Cậu chủ, bây giờ phải đi rồi ạ.”

Giọng của quan gia Milo vang lên từ ngoài cửa. Riel thở phào nhẹ nhõm, cậu cảm thấy mình vừa thoát khỏi một tình huống vô cùng khó xử.

“Nào, giờ chọn quần áo cho ta đi.”

Riel cứ nghĩ sau lời thúc giục của quản gia, Joshua sẽ rời đi ngay, nhưng có vẻ không phải vậy. Thấy Riel lộ vẻ hoang mang, Joshua mỉm cười rạng rỡ rồi xoay người cậu lại để đối diện với tủ quần áo và mở cửa tủ ra.

“Ta nên mặc áo sơ mi nào?”

Thực ra, màu sắc của những chiếc áo sơ mi ở đây khá đơn giản. Có lẽ vì đây không phải là biệt viện nơi cậu chủ đang ở, mà chỉ là căn phòng từng sử dụng trước đây, nên quần áo cũng không có nhiều. Những chiếc sơ mi treo ngay ngắn chỉ toàn màu trắng hoặc đen. Riel chớp mắt, rồi chọn ra chiếc áo mà cậu thấy đẹp nhất.

“Cái này à?”

Riel đã chọn một chiếc áo sơ mi trắng. Tuy trông khá đơn giản, nhưng đây cũng là chiếc áo đẹp nhất trong số đó. Joshua nhận lấy chiếc áo từ tay Riel và hỏi. Trong khi Riel, với dáng vẻ nhỏ bé như một con thú nhỏ, bối rối nhìn phản ứng của Joshua rồi lí nhí hỏi lại:

“Không được ạ? Trông kỳ lắm sao?”

“Không, em có mắt nhìn đấy. Làm tốt lắm, giờ thì chọn cả quần và cà vạt cho ta nữa nhé.”

Trong lúc Riel chọn quần, Joshua cởi chiếc áo sơ mi mình đang mặc. Riel lén liếc nhìn cơ thể rắn chắc của cậu chủ. Dù đã nhìn thấy nhiều lần, nhưng mỗi lần đều có cảm giác như đang chiêm ngưỡng một bức tượng điêu khắc. Thân hình tam giác ngược với cơ bắp săn chắc nhưng không quá phô trương, khiến cậu phải kìm nén lại sự thán phục trong lòng. So với Joshua cao lớn vạm vỡ, Riel nhỏ bé và mảnh mai chỉ biết thầm ghen tị với dáng vóc khỏe khoắn ấy của Joshua.

“Cậu chủ, quần đây ạ.”

“Em ngắm ta đủ chưa?”

“Dạ? Không phải vậy ạ.”

“Chưa à? Thế bao giờ mới cài cúc đây? Định ngắm thêm chút nữa sao?”

“Không… Không phải thế đâu ạ. Tôi không ngắm gì hết.”

Riel lí nhí phản đối, rồi vội vàng bắt tay vào cài cúc áo cho Joshua.

“Nhóc con.”

“Dạ?”

“Em cài sót một cúc áo rồi.”

“Ơ? A! Xin lỗi, cậu chủ. Ui!”

Joshua bất ngờ vỗ mạnh vào mông Riel. Cậu giật mình nhìn Joshua, rồi vội cúi đầu xuống.

“Đầu óc lơ đãng thế này mà em bảo không ngắm? Nói dối là không tốt đâu, nhóc con.”

Riel liếc mắt dò xét, rồi vội vàng đưa tay định tháo cúc áo. Nhưng cậu lại bị vỗ vào mông một lần nữa.

“Á!”

“Nói thật đi. Em đã ngắm rồi, đúng không?”

Lông mày Riel rũ xuống. Rõ ràng là đang khó xử muốn chết, vậy mà vị cậu chủ kia lại cứ cố gắng hỏi cho bằng được, rốt cuộc là tại sao chứ? Riel cúi gằm mặt xuống.

“Xin lỗi ạ.”

“Chuyện đó thì có gì mà phải xin lỗi? Em có mắt thì phải nhìn chứ. Nhưng mà nói dối là không được đâu, nhóc con.”

“Vâng, cậu chủ. Á!”

Thấy Riel ngoan ngoãn thừa nhận, Joshua liền nhẹ nhàng vuốt ve chỗ mông vừa bị mình vỗ mạnh. Cảm giác từ bàn tay ấy khiến cậu đột nhiên cảm thấy xấu hổ. Lại để người khác đánh vào mông như một đứa trẻ. Giá mà bị đánh vào đầu như lúc còn ở nhà thổ thì có lẽ cũng không đến mức phải xấu hổ thế này.

“Giờ thì cài lại cúc áo cho đúng đi.”

Riel khẽ cúi đầu như để che giấu đi gương mặt đang đỏ bừng của mình, vừa vội vàng đưa tay lên. Cậu cẩn thận cài từng chiếc cúc áo, lướt qua lồng ngực săn chắc và xuống tới những đường cơ bụng rõ nét.

“Xong rồi ạ, thưa cậu chủ.”

“Giỏi lắm. Muốn ta thưởng cho không?”

Joshua mỉm cười rạng rỡ khi hỏi. Riel chỉ chớp mắt vài cái rồi khẽ gật đầu. Ai lại từ chối phần thưởng cơ chứ? Ngay khoảnh khắc ấy, Joshua nắm lấy tay Riel kéo lại và cúi xuống hôn lên lòng bàn tay cậu. Đôi mắt màu ngọc bích ấy chăm chú nhìn cậu không rời. Trong giây phút đó, cậu hoàn toàn bối rối không biết phải làm gì nên chỉ đành đứng im bất động.

***

Sau khi giúp Joshua mặc quần áo xong, Riel bước ra khỏi phòng. Gương mặt trắng trẻo lộ rõ vẻ khó xử.

Joshua nhìn chằm chằm Riel khi cậu giúp mình đeo garter giữ tất, rồi bất ngờ kéo tay cậu hôn vào lòng bàn tay. Lúc Riel cài cúc áo gile, ánh mắt Joshua vẫn dõi theo không rời và rồi lại đặt một nụ hôn nữa lên tay cậu. Chưa dừng lại ở đó, khi Riel phủi bụi trên vai Joshua, vì chiều cao không đủ nên cậu phải kiễng chân để có thể với tới. Joshua đã bật cười lớn khi nhìn thấy dáng vẻ thú vị đó, hắn vòng tay qua eo cậu, kéo lại và ôm chặt vào lòng. Sau đó lại nắm tay cậu và hôn khắp nơi trên bàn tay. Mỗi lần như vậy, Riel đều lúng túng không biết phải làm sao. Cậu thật sự không hiểu tại sao vị cậu chủ này lại hành xử với cậu như thế? Lạ lùng hơn cả, nếu như lần đầu gặp hắn ta ở ngôi nhà này, cậu đã sợ hãi đến mức tim đập loạn lên. Thì giờ đây, dù vẫn chưa hoàn toàn cảm thấy thoải mái nhưng sự sợ hãi ban đầu đã dịu dần đi. Có vẻ như cậu đang dần quen với điều đó.

“Em vẫn còn đứng đây à?”

Cánh cửa phòng mở ra, Joshua vừa bước ra ngoài liền nhìn thấy Riel vẫn còn đang đứng ngây người đó, lên tiếng hỏi. Riel giật mình bừng tỉnh định tránh đi thì Joshua nói: “Đi thôi”. Không thể phớt lờ mệnh lệnh đó, Riel chỉ đành lẽo đẽo đi theo sau.

“Á! Ơ, xin lỗi, cậu chủ.”

Joshua đang đi trước thì bất ngờ dừng lại, khiến Riel không kịp dừng bước và đâm thẳng mũi vào tấm lưng rộng lớn trước mặt. Joshua quay đầu lại, lặng lẽ nhìn Riel. Chóp mũi vừa va vào đã ửng hồng. Joshua khẽ bật cười rồi tiến sát lại.

“Sao… Sao thế ạ, cậu chủ?”

“Tóc em dài ra nhiều rồi nhỉ. Đáng yêu thật.”

Nói rồi, Joshua nhẹ nhàng vén nhẹ phần tóc mái của Riel lên. Vầng trán trắng ngần, tròn trịa lộ ra trông thật xinh đẹp. Joshua lại khẽ bật cười một lần nữa rồi lấy từ trong túi ra một chiếc kẹp tóc, cài nó lên phần tóc mái vừa được vén ra sau. Khi không còn tóc mái vốn lòa xòa trước mắt che mắt nữa, khuôn mặt vốn đã nhỏ nhắn càng trở nên dễ thương hơn.

“Đừng làm mất chiếc kẹp này nhé.”

Riel chợt nhớ đến chiếc kẹp tóc nhỏ bé vừa nãy nằm gọn trong bàn tay to lớn của Joshua. Trong khoảnh khắc, mặt cậu bỗng ửng đỏ bởi vì hình dáng của chiếc kẹp là một quả dâu tây.

Riel vẫn đứng đó trong sự bối rối, còn Joshua thì nhẹ nhàng xoa đầu cậu rồi quay người bước về phía cầu thang.

“Cậu chủ ra ngoài.”

Nghe thấy tiếng quản gia, các người hầu đều đồng loạt cúi đầu. Sau đó, những người hầu chuẩn bị đi nhà thờ vào sáng Chủ nhật cũng lần lượt rời khỏi nhà. Riel cũng vội vã bước ra ngoài. Cậu cứ nghĩ cậu chủ đã đi rồi, nhưng hóa ra anh ta vẫn chưa lên xe ngựa. Có vẻ như ngài Castor đã đến nhà thờ từ sớm, còn Joshua thì nhàn nhã đứng tựa bên xe ngựa, ngậm một điếu thuốc trên môi dáng vẻ vô cùng thong thả.

“Xem ra định bám dính lấy cậu chủ rồi nhỉ?”

Riel đang ngẩn ngơ đứng đó, mân mê chiếc kẹp tóc thì không biết từ khi nào một người hầu mà cậu từng gặp trước đây, không rõ là Beta hay là Omega lại gần và nói giọng mỉa mai. À, tên anh ta là gì nhỉ? Hình như Charlotte đã từng nói cho cậu biết… Là Tom hay Tommy nhỉ?

Riel giả vờ như không nghe thấy, chẳng đáp lại một lời nào.

“Mày đang phớt lờ tao đấy à?”

Riel nghĩ rằng im lặng là cách trả lời tốt nhất, nhưng có vẻ không phải vậy. Dù ở nhà thổ cậu không trực tiếp tiếp khách, Riel vẫn biết cách đối phó với những vị khách khó chịu. Nhưng đối phương lần này không phải khách mà là một người hầu như mình, hà cớ gì lại tỏ ra cay nghiệt với cậu như thế, thật sự cậu không hiểu nổi?

“Nếu đã quyết định bám lấy cậu chủ thì cứ thế mà làm đi. Đừng có lảng vảng trước mặt chủ nhân.”

Từng câu, từng chữ tên đó nói ra đều khiến Riel cảm thấy cực kỳ khó chịu.

“Dù sao thì cậu chủ cũng là người trong gia tộc này, nên cho dù có bị cắt đứt quan hệ thì ít nhiều vẫn có tài sản trong tay.”

Có tài sản thì sao, mà không có thì cũng chẳng liên quan gì đến cậu.

Trong lúc làm quen với cuộc sống ở dinh thự này, Riel nhận ra rằng trong số những người hầu mới vào có một vài kẻ xem thường cậu chủ. Họ xì xào với nhau, nói rằng cậu chủ rất hiếm khi xuất hiện ở tòa nhà chính kể từ khi gia chủ thay đổi vì hắn ta đã bị chủ nhân bỏ rơi, và những người đó không ngần ngại bàn tán công khai những chuyện như thế.

Nhưng Riel lại nghĩ khác. Dù mới đến đây chưa lâu, nhưng qua cách cư xử cậu cảm thấy gia chủ không phải loại người sẽ xem thường hay bỏ mặc người em trai của mình chỉ vì đã trở thành gia chủ mới. Dù còn trẻ, nhưng lớn lên trong môi trường ở nhà thổ và tiếp xúc với đủ loại người, Riel khá giỏi trong việc nhìn thấu bản chất của đối phương. Điều mà Riel cảm thấy kì lạ hơn chính là việc cậu chủ, rõ ràng biết những lời đồn đại mà mọi người đang nói, vậy tại sao hắn ta lại cứ để yên mọi chuyện như thế mà không làm gì cả?

Riel phân vân không biết nên đáp lại người kia thế nào, nhưng cuối cùng cậu quyết định phớt lờ đi.

“Mày là Omega, đúng không? Thế thì cứ việc bám lấy cậu chủ đi. Nhưng nhớ hãy tránh xa và đừng lãng vãng gần chủ nhân.”

“Dù sao thì tôi hay anh, có là Omega cũng chẳng phải là quý tộc thì có ích gì đâu chứ? Làm ơn tránh đường đi, tôi phải đến nhà thờ.”

Riel cảm thấy tình huống này thật nực cười. Cậu chẳng hiểu tại sao mình lại phải nghe những lời nói vô lý đó, càng không hiểu vì sao người kia cứ phải tỏ ra cảnh giác với cậu như vậy.

Ngay trước khi Riel định bước ngang qua hắn, ánh mắt cậu vô tình chạm phải Joshua đang đứng phủi tàn thuốc. Theo phản xạ, Riel giật mình vai khẽ co lại bởi ánh mắt của cậu chủ tựa như một vực thẳm. Ánh mắt ấy sâu thẳm đến mức không thể đoán được hắn ta đang nghĩ gì, chỉ thoáng lóe lên một tia sáng lạnh lẽo trong đôi mắt ấy.

Một cảm giác ớn lạnh chạy dọc sống lưng khiến Riel bất giác đưa tay lên xoa cánh tay mình. Joshua nhìn cậu chằm chằm một lúc rồi xoay người bước lên xe ngựa. Chẳng mấy chốc, chiếc xe ngựa lăn bánh hướng về phía nhà thờ. Những người hầu đứng bên ngoài đều cúi đầu tiễn chiếc xe rời đi. Riel cũng cúi người chào theo.

Khi chiếc xe ngựa đi khuất khỏi tầm mắt, Riel định tiếp tục lên đường thì bị người đàn ông khi nãy chắn ngang trước mặt. Người này rốt cuộc muốn gì cơ chứ?

“Mày là Omega trội, đúng không?”

“Thì sao?”

Dù trước đây Riel có từng sống ở một nơi tồi tệ đến thế nào đi nữa, thì cậu cũng chưa từng gặp ai thể hiện sự thù địch với cậu một cách vô cớ thế này. Vì vậy, Riel không thể che giấu đi được bối rối của mình.

“Mày cũng chỉ vào đây để tìm cách kiếm chác một mẻ lớn, đúng không?”

Thật đúng là “tầm nhìn có hạn thì thứ thấy được cũng chỉ có từng ấy”, đến mức này rồi thì Riel chủ thấy nực cười mà thôi.

“Một mẻ lớn gì chứ? Tôi chẳng hiểu anh đang nói cái gì, mà cũng chẳng muốn hiểu. Ở đây có biết bao nhiêu người hầu, chẳng lẽ anh đi gây sự với tất cả Omega thế này à?”

Những người hầu đang trên đường đến nhà thờ liếc nhìn hai người họ. Với Riel, người chỉ muốn sống yên ổn, lặng lẽ, không gây sự chú ý hay gây thù chuốc oán với ai thì tình huống này chỉ khiến cậu thêm mệt mỏi, thật sự chẳng dễ chịu chút nào. Chỉ là một đống phiền phức không hơn không kém.

“Tôi chỉ là một người hầu trong nhà thôi. Và tôi không muốn nghe thêm những lời nói vô lý của anh nữa, xin hãy dừng lại đi.”

Ngay khi Riel định bước qua, người kia bất ngờ túm lấy cậu và đẩy mạnh xuống đất. Riel suýt nữa thì hét lên, nhưng cậu nghiến răng chịu đựng. Vốn là người khó nổi giận, nhưng lúc này ánh mắt cậu lại sắt lạnh khi ngước lên nhìn hắn.

“Tao đã nói rõ rồi, mày không được phép. Đừng có bám lấy chủ nhân, nhìn mày chướng mắt lắm.”

Riel ngán ngẩm đến mức bật ra một tiếng cười, “Ha”. Từ đâu đó, Danny, một chân chạy xuất hiện và đỡ Riel đứng dậy.

“Cậu không sao chứ?”

“À… Vâng, không sao đâu ạ. Chỉ là lòng bàn tay hơi trầy một chút thôi.”

Riel lặng lẽ nhìn xuống lòng bàn tay mình.

※ TCCD thân gửi: Mỗi lượt đọc của bạn là động lực rất lớn đối với Dạ nên vui lòng không reup dưới mọi hình thức (online, offline,...). Xin cảm ơn mọi người đã ghé thăm website tccdtccd.com.

– Còn tiếp ở chương sau –

***

Tên truyện: Săn Lùng Omega

Nhóm dịch: TCCD - Thiên Chu Chi Dạ

Translator: Vanh

Proofreader: Kitnhuy

Bình luận chapter 11
Vui lòng đăng nhập để bình luận
Bình luận (1)
C
Carrot
2 months ago

Th ch* kia ảo tưởng vừa thôi, hồi ck bé về cho bay màu bh

11