Banner Home
Mùi Hương Khó Cưỡng - chapter 1: Vol1 | Thiên Chu Chi Dạ
Săn Lùng Omega - 12

Săn Lùng Omega

TCCD 8536 chữ Cài đặt

Tên truyện: Săn Lùng Omega

Nhóm dịch: TCCD - Dịch hê hê số khổ

(page cũ: TCCD - Thiên Chu Chi Dạ)

Translator: Vanh

Proofreader: Kitnhuy

***

Chương 12:

※ TCCD thân gửi: Mỗi lượt đọc của bạn là động lực rất lớn đối với Dạ nên vui lòng không reup dưới mọi hình thức (online, offline,...). Xin cảm ơn mọi người đã ghé thăm website tccdtccd.com.

Đúng như suy đoán của Riel, Joshua đều biết hết những lời thì thầm mà đám người hầu mới nói về mình. Hắn ta chỉ đang quan sát, tò mò muốn xem thử bọn họ sẽ bàn tán đến mức nào.

Trong thời gian cha hắn còn là gia chủ, đám người hầu trong dinh thự chưa từng một lần bị thay đổi. Mãi đến vài năm sau đó, khi Joshua phân hoá thành Alpha thì đã có hai người hầu rời khỏi nhà Marguerite. Lý do là vì họ không thể chịu đựng nổi Joshua.

Trước khi phân hoá thành Alpha, chiều cao và vóc dáng của Joshua đều rất bình thường. Ai cũng đinh ninh rằng cậu sẽ trở thành một Omega, kể cả những người hầu cũng nghĩ như vậy. Cậu chủ vốn dĩ hay nghịch ngợm, đôi lúc có hơi tàn nhẫn, nhưng mọi người đều cho rằng nếu phân hoá thành Omega thì cậu chủ đương nhiên sẽ kết hôn với thiếu gia nhà Medicis và rời đi, nên không ai coi đó là vấn đề đáng lo ngại.

Tuy nhiên, họ nhanh chóng nhận ra đó là một suy nghĩ quá chủ quan. Sau khi trải qua cơn đau dữ dội của quá trình phân hoá, khí chất của cậu chủ bỗng trở nên khác lạ, dường như biến thành một con người khác. Không rõ nên gọi là nguy hiểm hay chỉ đơn giản là… đáng sợ. Và rồi, vào một ngày khi đã trưởng thành và kỳ động dục đầu tiên đến, Joshua đã gọi một hầu gái là Omega lên giường.

Là một Alpha cực trội, nên kỳ động dục của Joshua kéo dài hơn bình thường. Suốt ba ngày liền không bước chân ra khỏi phòng, hắn chỉ quấn lấy cô hầu gái Omega kia. Từ căn phòng ngủ sâu nhất ở tầng hai vang lên tiếng hét thất thanh của cô hầu gái Omega, nhưng không một ai dám bén mảng lại gần căn phòng đó. Cô hầu gái ấy từng cố lén bỏ trốn khi cậu chủ đang ngủ, nhưng bị hắn tóm lấy cổ chân và kéo lê trở lại trong phòng.

Sau ba ngày, cô hầu gái ấy cuối cùng cũng được thả ra, nhưng bộ dạng của cô ấy thật sự không thể nhìn nổi. Cơ thể cô không thể đứng vững, khắp người đầy rẫy dấu vết của những cuộc làm tình không lẫn đi đâu được.

Vào thời điểm đó, phu nhân Marguerite - người đang giữ vai trò là nữ chủ nhân của gia tộc Marguerite đã trả cho Omega ấy một khoản tiền khổng lồ. Nhưng cô hầu gái Omega ấy chỉ lắc đầu và van xin để được rời khỏi ngôi nhà này. Tuy nhiên, khi đó kỳ động dục của Joshua vẫn chưa kết thúc. Trong khi phu nhân Marguerite đang bàn bạc về việc xử lý cô hầu gái Omega thì Joshua đã lôi một người hầu nam là Beta vào phòng ngủ.

Cuối cùng, cả hai đều rời khỏi dinh thự trong tình trạng thê thảm. Họ nhận được một khoản tiền không nhỏ, vừa để bịt miệng, vừa như một chút bù đắp cho cảm giác áy náy vì những gì Joshua đã gây ra. Nhưng những người hầu từng chứng kiến thảm cảnh đó, họ chẳng màng đến tiền bạc hay bất cứ thứ gì, chẳng ai muốn trải qua kỳ động dục của cậu chủ thêm lần nào nữa.

Thế nhưng, những người hầu mới đến lần này không hề hay biết về chuyện đó. Vì thế, họ vô tư để trí tưởng tượng của mình chạy theo những câu chuyện được thêu dệt mà không hề biết sợ.

Joshua bước xuống từ xe ngựa, đối diện với hai gương mặt quen thuộc đang đứng phía trước.

“Ồ, Josh. Hôm nay cậu ăn mặc khác với phong cách thường ngày nhỉ?”

“Nhưng trông đẹp đúng không?”

Trước câu hỏi của Cesare, Joshua xoay một vòng tại chỗ và nói:

“Thấy sao? Khác lạ đúng không? Là bé con của tôi chọn cho đấy.”

Trước lời nói của Joshua, Cesare chỉ lắc đầu ngao ngán. Cả hai đều biết chuyện Joshua đã tấn công một Beta đang hái dâu trong khu rừng của mình, khiến người đó phân hoá thành Omega. Rồi khi Omega đó bỏ trốn, Joshua đã lùng sục khắp nơi để tìm kiếm như thể truy tìm con mồi. Và cuối cùng, họ nghe nói Joshua đã tìm thấy được Omega đó ngay trong chính căn nhà của mình.

“Dù nghĩ thế nào đi nữa thì cũng thấy tội nghiệp.”

“Tôi thì thấy cún con của cậu còn đáng thương hơn.”

Joshua liền đáp trả lại lời của Frost. Chuyện Frost Medicis gần đây đang ôm ấp một cô hầu gái trẻ tuổi đã trở thành đề tài nổi tiếng trong giới thượng lưu. Thế là mỗi khi hai người gặp nhau, họ sẽ cãi cọ xem “món đồ chơi” của ai mới đáng thương hơn.

“Thế bé con của cậu có đến đây không? Đến để dự lễ à?”

Cesare đầy tò mò, ánh mắt lấp lánh hỏi. Joshua mỉm cười đáp lại:

“Có đến đấy, nhưng tôi sẽ không để các cậu thấy đâu.”

“Đồ khốn.”

Vị Nam hậu tương lai bật cười, buông lời chửi thề.

***

Riel không thể che giấu được sự bối rối. Người đang ngồi phía trước kia rốt cuộc là ai? Thật sự có phải là người mà cậu từng biết không? Có đúng là cùng một người không?

Từ hàng ghế phía sau nhìn lên bóng lưng của người ngồi ở hàng ghế đầu, với mái tóc đen bóng mượt như lụa, Riel cảm thấy như mình vừa lạc vào một thế giới khác. Người đó, chỉ vài ngày trước còn vùi đầu vào giữa hai chân cậu, có thật sự là cùng một người đang ngồi kia không? Người đã bất ngờ đè cậu xuống từ phía sau khi cậu đang mải mê hái dâu trong rừng, lại chính là người đang ngồi phía trước kia ư?

Chỉ nhìn bề ngoài thôi, Joshua chẳng khác gì một vị thánh bước ra từ bức họa. Dáng vẻ của Joshua khi làm lễ không chỉ tao nhã mà thậm chí còn mang theo cả dáng vẻ linh thiêng. Đứng ở phía sau, Riel không thể nhìn thấy gương mặt tuyệt mỹ ấy, chỉ thấy được bóng lưng ngồi thẳng với tư thế ngay ngắn. Chỉ vậy thôi nhưng khí chất toát ra từ người ấy cũng đủ khiến bao vị tu sĩ khác phải lu mờ. Riel như bị mê hoặc, ánh mắt không sao có thể rời khỏi bóng hình ấy.

Lẽ nào chỉ sau vài ngày mà cậu chủ thật sự đã ăn năn hối cải? Quyết tâm trở thành một con người mới sao? Hay là muốn trở thành một giáo sĩ để theo truyền thống gia đình? Nhưng theo những gì Riel nghe được, gia tộc của Joshua thuộc dòng chính*, nên thay vì trực tiếp trở thành giáo sĩ họ thường chu cấp, hậu thuẫn cho những giáo sĩ xuất thân từ dòng phụ**.

*Dòng chính (직계): Đây là nhánh chính của gia đình, thường là những người trực hệ, như con trai trưởng hoặc những người thừa kế chính thức, chịu trách nhiệm duy trì quyền lực, tài sản và truyền thống của gia đình.

**Dòng phụ (방계): Đây là các nhánh phụ, bao gồm những người họ hàng xa hơn, như con của các anh em họ hoặc các nhánh không phải là người thừa kế chính.

Riel vừa kinh ngạc trước dáng vẻ mới mẻ của cậu chủ, vừa cố gắng lắng nghe bài giảng vang lên từ phía trước. Thế nhưng, ánh mắt của cậu cứ liên tục bị kéo về phía Joshua.

Sau khi buổi lễ kết thúc và bước ra ngoài, Riel nhìn thấy chiếc xe ngựa mà Joshua đã ngồi khi đến đây. Nhưng dường như không có ai ở bên trong. Nghĩ rằng cậu chủ có lẽ đang trò chuyện cùng với các quý tộc khác, Riel vội vàng lên đường trở về nhà. Mặt trời mỗi lúc một gay gắt hơn. Mùa hè ở Albitro vốn không quá oi bức, nhưng dẫu sao mùa hè vẫn là mùa hè. Nếu không đứng trong bóng râm thì ánh nắng chói chang vẫn chiếu xuống gay gắt, chẳng dễ chịu chút nào.

Khi gần về đến nhà thì chiếc xe ngựa của cậu chủ bất ngờ từ bên cạnh đi ngang qua. Dù xung quanh chẳng có ai nhìn thấy, Riel vẫn theo phản xạ mà cúi đầu chào về phía xe.

Nhưng rồi chiếc xe đang đi bỗng dừng lại, và cửa sổ xe được mở ra.

“Bé con.”

Joshua tựa cánh tay lên khung cửa sổ, gọi Riel.

“Bé con đáng yêu của ta đi bộ giỏi thật đấy. Vốn dĩ thì những chú nai con thường không giỏi đi lại thế đâu.”

Mỗi khi nhìn thấy Riel - người nhỏ tuổi hơn mình khá nhiều, Joshua đều phải cố gắng kìm nén ham muốn bạo dâm đang trào dâng trong lòng. Hắn muốn hành hạ Riel theo ý mình, nhưng lại lo lắng rằng nếu làm vậy thì Omega nhỏ bé này sẽ sợ hãi mà bỏ chạy mất, nên tạm thời phải giả vờ tỏ ra tử tế. Dù sao thì cũng không thể ngay lập tức bẻ gãy cổ chân để ngăn Riel không chạy được.

“Muốn lên xe không?”

“Không ạ!”

Riel giật bắn người, nhảy dựng ngay tại chỗ dù Joshua cũng chẳng nói gì to tát.

“Hừm.”

Joshua nghiêng đầu, trông có vẻ khó hiểu. Riel quả thật là kiểu người rất dễ giật mình. Nghĩ lại, Joshua còn cảm thấy hơi oan ức. Còn chưa làm gì mà, đâu cần phải sợ hãi đến như thế.

“Thật sự không muốn lên xe sao? Đang nắng gắng lắm đấy.”

“Không sao đâu ạ, thưa cậu chủ.”

Riel lo lắng không biết Joshua có tiếp tục ép mình không. Nhưng may mắn thay, Joshua chỉ khẽ cười rồi nói:

“Vậy lát gặp nhé.”

Cửa sổ nhanh chóng đóng lại và chiếc xe ngựa tiếp tục lăn bánh. Riel lặng lẽ dõi mắt nhìn theo bóng xe đang xa dần rồi mới đi tiếp. So với việc phải ngồi cùng xe và lại bị cậu chủ trêu chọc, thì để cho đỉnh đầu mình cháy nắng dưới trời hè còn dễ chịu hơn nhiều.

Tuy nhiên khi về đến dinh thự, cậu chủ người lẽ ra phải về từ lâu lại chẳng thấy đâu. Riel đảo mắt tìm xung quanh nhưng vẫn không thấy bóng dáng của Joshua. Dù không muốn đối mặt, cậu vẫn cảm thấy lo lắng vì hắn từng hứa sẽ dạy cho cậu về cách kiểm soát pheromone sau khi đi nhà thờ về.

“Sao thế? Em đang tìm ai à?”

Charlotte bước đến hỏi.

“À, Charlotte!”

Vì dạo gần đây cứ liên tục bị Joshua gọi đi suốt nên Riel chẳng có dịp trò chuyện cùng với Charlotte. Thế nên được gặp lại sau một thời gian, Riel cảm thấy vô cùng vui mừng.

“Em tìm cậu chủ à?”

“Dạ?”

“Tom cứ suốt ngày lảm nhảm rằng em đang tìm cách leo lên chỗ cậu chủ hay gì đó. Không phải vậy đâu, đúng không?”

Riel mở to mắt, lắc đầu lia lịa như thể không hiểu ý đó là gì.

“Riel, em thật sự phải cẩn thận đấy.”

“Charlotte, em không biết ngoài kia đang lan truyền tin đồn gì, nhưng hoàn toàn không phải như vậy đâu.”

“Ừ, bọn chị cũng nghĩ thế. Chỉ là Tom, nó cứ đi khắp nơi rồi tung ra mấy tin đồn kỳ lạ.”

Charlotte bực bội, phủi mạnh chiếc tạp dề. Ngược lại, Riel là người trấn an, nói rằng mình không sao và cố gắng xoa dịu Charlotte.

Nhưng vấn đề thật sự lại nổ ra ngay trong đêm hôm đó. Khi mọi người vừa trở về sau khi dự lễ ở nhà thờ và đang nghỉ ngơi, thì quản gia bất ngờ gọi Riel cùng hơn chục người hầu mới khác. Lúc đó Riel đang ở ký túc dành cho người hầu là Omega, nghe thấy Milo gọi tên mình, cậu vội vàng bước xuống tầng một.

Không chỉ riêng Riel là người không hiểu chuyện gì đang xảy ra, mà tất cả những người được gọi đến đều mang vẻ mặt tương tự. Trong số đó có cả gã người hầu nam tên Tom hay Tommy gì đó, kẻ đã gây sự với Riel vào sáng nay. Những người hầu được gọi đứng xếp thành một hàng trước mặt quản gia. Một vài người khác tuy không được gọi nhưng cũng ló đầu ra khỏi phòng để quan sát xem có chuyện gì. Từ khắp nơi vang lên những tiếng thì thầm: “Có chuyện gì thế?”, “Sao lại gọi chúng ta vào giờ này?”

Quản gia lướt mắt nhìn qua một lượt, khẽ tặc lưỡi rồi dõng dạc nói:

“Mười lăm người đứng đây sẽ chuyển sang biệt viện từ bây giờ.”

“Cái gì ạ?”

Chưa kịp phản ứng gì, Riel đã nghe Tom cất giọng lớn tiếng. Nhưng có vẻ tất cả mọi người đều ngạc nhiên như nhau.

“Tại… Tại sao đột nhiên chúng tôi phải chuyển đến biệt viện chứ?”

Một người hầu lớn tuổi hơn lên tiếng hỏi. Những người còn lại lúc này ai nấy đều bối rối như nhau.

“Đó là lệnh của cậu chủ.”

“Nhưng ở bên đó chẳng phải cũng đã có người hầu rồi sao?”

Một người khác lên tiếng. Dù bối rối chẳng kém, nhưng Riel lại cảm thấy tình huống này có phần khó hiểu. Vị thế của người hầu tuy không còn được như trước kia, nhưng dù sao họ cũng là những kẻ làm công ăn lương, vậy cớ sao lại phản đối cả những việc như thế này?

“Biệt viện lần này không tuyển thêm người hầu.”

“Cái gì cơ?”

“Tại sao biệt biện lại không tuyển người hầu?”

“Tôi muốn làm việc ở tòa nhà chính cơ mà.”

Giờ đây, mọi người bắt đầu công khai thì thầm to nhỏ. Chuyện này xảy ra chỉ một tuần sau khi cậu chủ không quay về biệt viện mà ở lại tòa nhà chính. Riêng Riel thì cảm thấy khó chịu. Cho dù lời đồn về cậu chủ có tệ đến đâu đi nữa, Riel vẫn thấy việc những người đang làm việc trong nhà này công khai tỏ thái độ coi thường cậu chủ như thế, thật chẳng bình thường chút nào. Hơn nữa, mọi người cứ nói là họ bị bỏ rơi, nhưng dù nghĩ thế nào Riel cũng cảm thấy chủ nhân Castor không phải loại người như vậy. Dù chỉ thoáng chốc được trò chuyện, nhưng khi nhớ lại nụ cười dịu dàng và một lời nói ấm áp ngài dành cho, cũng đủ để Riel nhận ra người đó tuyệt đối không phải là một người lạnh lùng, vô tình như những gì được đồn đại.

“Im lặng hết đi.”

Quản gia cau mày, quát lớn.

Một vài người hầu đứng từ xa xem kịch tản đi như cát bị gió thổi tan. Những người hầu cũ vốn dĩ chưa bao giờ thì thầm bàn tán về việc tại sao cậu chủ lại ở đây. Không, đúng hơn là họ không dám. Họ cũng biết rằng những người hầu mới đang ngấm ngầm coi thường cậu chủ, nhưng vì cả cậu chủ và quản gia chẳng có hành động gì, họ chỉ lặng lẽ quan sát. Thế nên, những người hầu mới càng được đà, hào hứng bàn tán sôi nổi hơn với nhau.

Hôm nay cũng vậy. Những người đã trông thấy cậu chủ cùng bạn bè ở nhà thờ thì thầm rằng: Một người là gia chủ của gia tộc Medicis, một người sẽ trở thành Nam hậu tương lai, còn cậu chủ không phải gia chủ cũng chẳng là gì cả, thật đáng thương. Nhưng với sự nhạy bén của mình, Riel hiểu rõ. Đó không phải là sự thương cảm, mà chỉ là sự khinh miệt. Trong mắt Riel, bọn họ chẳng qua chỉ là không muốn phải hầu hạ dưới trướng của người mà họ vẫn coi thường và chế giễu vào ban ngày.

Riel lặng lẽ đứng trong đám đông, rồi khẽ lên tiếng.

“Vậy… Tôi thu dọn đồ đạc rồi đi ngay bây giờ được không ạ?”

Lời nói của Riel thu hút sự chú ý của tất cả những người hầu khác, mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía cậu. Riel vốn luôn là người nhanh chóng chấp nhận hiện thực. Dĩ nhiên, Riel cũng muốn ở lại tòa nhà chính để phục vụ vị chủ nhân ôn hòa, dễ gần và dịu dàng. Vị cậu chủ kia đối với Riel vẫn luôn đáng sợ. Nhưng sau vài ngày tiếp xúc vừa qua, cậu cảm thấy dường như cậu chủ không phải là một người tệ hại như những lời đồn thổi.

Dù sao thì nếu ai đó phải chuyển đến biệt viện, đó cũng là chuyện không thể tránh khỏi. Riel chỉ là một người hầu muốn ngoan ngoãn làm việc và sống yên ổn. Cậu không muốn bị cuốn vào bầu không khí kỳ lạ này mà từ chối đi đến biệt viện rồi làm điều khiến chủ nhân Castor phật lòng. Dù quản gia không nói gì cụ thể, Riel vẫn cảm thấy rằng chủ nhân Castor dường như biết rõ tất cả mọi chuyện.

Trong khi đó, thái độ của những người hầu còn lại thì hoàn toàn khác.

“Không, thưa quản gia. Trong số bao nhiêu người hầu, tại sao lại là tôi phải đi?”

“Đúng đấy ạ. Tôi muốn làm việc ở đây.”

Ai đó lại lên tiếng. Rồi mỗi người đều chen vào nói một câu. Đúng lúc đó, một giọng nói vang lên:

“Có gì mà bất mãn đến mức phải lắm mồm thế hả?”

Một giọng nói trầm lạnh, nhưng lại mang theo đầy sự mỉa mai. Cuối câu thậm chí còn thoáng chút cười nhạo.

Tất cả mọi người đều hướng mắt về phía sảnh chính. Những người hiếu kỳ còn sót lại vội vã rời đi. Cảm giác căng thẳng bao trùm những người hầu đang đứng ở giữa tầng một. Người vừa xuất hiện chính là Joshua vị chủ nhân của biệt viện, đồng thời là cậu chủ của gia đình này.

Joshua với đôi chân dài bước vào từng bước dứt khoát, ánh mắt lướt qua khuôn mặt của mười lăm người hầu đang đứng thành hàng.

“Ngươi.”

Joshua dừng lại trước một người, dùng chiếc roi trong tay nâng cằm người đó lên. Chợt nhận ra hôm nay hắn mặc đồ cưỡi ngựa. Trong suốt thời gian ở tòa nhà chính, Joshua thường ăn mặc xuề xòa, đi đi lại lại như một kẻ chẳng còn hồn vía. Nhưng lúc này, hắn mang một dáng vẻ hoàn toàn khác.

Joshua, trong bộ đồ cưỡi ngựa màu đen ôm sát cơ thể, trông rõ ràng là một quý tộc cao ngạo và tàn nhẫn. Không phải kiểu quý tộc mới nổi đang lên gần đây, mà là một đại quý tộc mang dòng máu thuần khiết và cao quý, đồng thời là một Alpha cực trội đầy uy nghi.

“Tại sao không muốn đến biệt viện?”

Đôi mắt màu ngọc bích đầy mê hoặc của hắn giống như một đại dương sâu thẳm, nơi không ai có thể đoán được điều gì đang ẩn chứa sâu bên trong. Chỉ cần đối diện thôi cũng đủ khiến người ta cảm thấy lạnh sống lưng, toàn thân run rẩy vì ớn lạnh.

“Tôi xin lỗi… Tôi xin lỗi ạ.”

“Không, không phải xin lỗi. Ta hỏi tại sao ngươi không muốn đến.”

Người hầu nam đó cho đến hôm qua vẫn còn làm việc ở chuồng ngựa, chăm sóc cho những con ngựa của gia tộc Marguerite. Chuồng ngựa ở tòa nhà chính có nhiều ngựa thật, nhưng số người làm cũng đông nên công việc không quá vất vả. Nhưng ở biệt viện thì có lẽ sẽ khác. Dù vậy, anh ta không thể đem sự thật ấy mà nói thẳng trước mặt cậu chủ được.

“Ta hỏi lại lần nữa nhé? Tại sao không muốn đến?”

Đây hoàn toàn không phải là dáng vẻ của cậu chủ mà mọi người vẫn thấy ở tòa nhà chính. Quản gia đứng bên cạnh thậm chí còn chẳng dám liếc mắt về phía cậu chủ, như thể ông ta đã đoán trước được chuyện này sẽ xảy ra.

“Tôi xin lỗi, thưa cậu chủ. Xin hãy tha… Aaaagh!”

Ngay lập tức, đầu dây da của cây roi quất mạnh vào má, vang lên một âm thanh rợn người.

“Bực mình thật đấy. Ta phải hỏi lại bao nhiêu lần nữa đây?”

Khoảnh khắc đó, trong đầu Riel chợt hiện lên hình ảnh Joshua từng nói rằng hắn không thích phải hỏi lại lần thứ hai. Riel vô thức đứng thẳng lưng, mồ hôi lạnh chạy dọc sống lưng cậu. Dù cơn giận của Joshua không nhắm vào cậu, cũng không vung roi về phía cậu, nhưng lòng bàn tay của Riel vẫn ướt đẫm mồ hôi.

“Ta hỏi lại lần nữa. Tại sao ngươi nói không muốn đến biệt viện?”

“Xin… Xin thứ lỗi cho tôi.”

Người hầu kia run rẩy, ôm lấy bên má đang hằn rõ dấu roi. Joshua khẽ nhếch môi cười khẩy.

“Thật sự không biết nghe lời gì cả.”

Nụ cười của hắn trông như chẳng có gì to tát, nhưng lại toát lên một vẻ tàn nhẫn khó tả.

“Thế còn ngươi. Tại sao ngươi không muốn?”

“Tôi, tôi...”

Giọng nói run rẩy đến mức ai cũng có thể nhận ra.

“Sao? Sợ bị ăn thịt à? Sao cứ run rẩy như lũ ngu ngốc thế?”

Bầu không khí trong tòa nhà rộng lớn bỗng trở nên tĩnh lặng như thể vừa bị dội một gáo nước lạnh.

“Quản gia.”

“Vâng, cậu chủ.”

“Đưa tất cả lũ này sang biệt viện. Ngay bây giờ.”

“Vâng, cậu chủ.”

Joshua lại một lần nữa lướt mắt qua từng gương mặt. Ngay khoảnh khắc ánh mắt hắn chạm thẳng vào Riel, hắn sải bước đến gần. Riel giật mình, toàn thân run lên.

“Đáng yêu thật đấy. Trong khi lũ kia thì sùi cả bọt mép kêu gào hỏi tại sao phải đi, thì chỉ có bé con của ta hỏi liệu có thể thu dọn đồ đạc rồi đi ngay được không, đúng chứ?”

Hắn đã đứng đó quan sát từ khi nào vậy? Riel và tất cả những người hầu có mặt ở đó đều cảm thấy lạnh sống lưng. Chắc chắn Joshua đã nghe và thấy hết mọi chuyện, từ đầu đến cuối.

Có lẽ việc hắn giả vờ ở lại tòa nhà chính suốt thời gian qua, giả vờ đóng vai là một cậu chủ nhàn rỗi, vô lo vô nghĩ đều có nguyên do cả. Nghĩ đến đó, đầu óc Riel bỗng chốc trở nên trống rỗng.

“Còn đứng đấy làm gì?”

Khi Joshua cất giọng với đầy vẻ khó chịu, quản gia cũng vội vàng cúi đầu.

“Tất cả thu dọn đồ đạc và ra ngoài ngay.”

Đám người hầu đang run rẩy vội vã chạy về phía phòng mình để thu dọn đồ. Trong đại sảnh tầng một rộng lớn, giờ chỉ còn lại Riel và Joshua.

“Bé con.”

“Vâng, thưa cậu chủ.”

Giọng đáp của Riel tự nhiên run lên.

“Em thật sự bằng lòng đến biệt viện cùng ta sao?”

Riel nhắm chặt mắt rồi chậm rãi gật đầu.

“Dù sao thì, tôi cũng đến đây để làm người hầu cho nhà Marguerite mà.”

“Vậy à? Nhưng có vẻ lũ kia không nghĩ thế. Dù ta có lớn lên mà không được yêu thương đi chăng nữa, thì ta vẫn là con của cùng một người mẹ. Vậy mà lũ kia lại coi ta chẳng khác gì con của một người vợ lẽ.”

Joshua vừa nói vừa nhíu mày thật sâu. Vẻ mặt đó giống hệt như khi hắn ta nũng nịu đòi Riel xoa đầu cho mình.

“Nếu bé con sang đó cùng ta, thì ta sẽ thương em thật nhiều. Nhưng em phải ngoan ngoãn nghe lời, được chứ?”

“Vâng, thưa cậu chủ.”

“Em sẽ nghe lời ta chứ?”

Joshua vừa hỏi vừa vuốt ve mái tóc Riel. Riel miễn cưỡng gật đầu khi đối diện với ánh mắt ấy.

“Ngoan lắm, còn đeo cả chiếc kẹp tóc hình dâu mà ta cài cho nữa.”

Mặt Riel bỗng chốc đỏ bừng. Cậu không hề hay biết rằng mình vẫn đang cài chiếc kẹp tóc đó.

Joshua đưa tay chạm nhẹ lên trán Riel. Riel nín thở, đứng im không nhúc nhích. Cậu thật sự không thể hiểu nổi vị cậu chủ này. Khi Joshua dùng roi quất vào má người khác, chính Riel cũng giật mình kinh hãi. Bởi bản thân Riel cũng từng bị cậu chủ đánh vào mông, nhưng cậu chưa bao giờ bị đối xử theo cách dữ dội như thế.

“Đừng sợ. Việc dạy dỗ có thể hơi khó khăn một chút, nhưng sau đó thì sẽ không còn gì vất vả nữa đâu.”

Joshua nở một nụ cười rạng rỡ. Và chỉ vài phút sau, mười lăm người hầu được điều từ tòa nhà chính đã đi về phía biệt viện.

※ TCCD thân gửi: Mỗi lượt đọc của bạn là động lực rất lớn đối với Dạ nên vui lòng không reup dưới mọi hình thức (online, offline,...). Xin cảm ơn mọi người đã ghé thăm website tccdtccd.com.

– Còn tiếp ở chương sau –

***

Tên truyện: Săn Lùng Omega

Nhóm dịch: TCCD - Dịch hê hê số khổ

(page cũ: TCCD - Thiên Chu Chi Dạ)

Translator: Vanh

Proofreader: Kitnhuy

Bình luận chapter 12
Vui lòng đăng nhập để bình luận
Bình luận (0)
Chưa có bình luận nào
12