Banner Home
Mùi Hương Khó Cưỡng - chapter 1: Vol1 | Thiên Chu Chi Dạ
Săn Lùng Omega - 13

Săn Lùng Omega

TCCD 7535 chữ Cài đặt

Tên truyện: Săn Lùng Omega

Nhóm dịch: TCCD - Dịch hê hê số khổ

(page cũ: TCCD - Thiên Chu Chi Dạ)

Translator: Vanh

Proofreader: Mật

***

Chương 13:

※ TCCD thân gửi: Mỗi lượt đọc của bạn là động lực rất lớn đối với Dạ nên vui lòng không reup dưới mọi hình thức (online, offline,...). Xin cảm ơn mọi người đã ghé thăm website tccdtccd.com.

Những người hầu vừa đặt chân đến biệt viện đều mang theo hành lý, vừa đi vừa dè chừng quan sát nhau. Biệt viện nằm cách khá xa dinh thự. Quy mô khu đất thuộc về gia tộc Marguerite quả thật vượt ngoài sức tưởng tượng.

Chỗ Riel từng hái dâu chỉ mới là phần rìa của khu rừng, vậy mà đi sang hướng đối diện lại có thể thông thẳng đến dinh thự của gia tộc Marguerite. Quy mô cũng như dáng dấp hoàn toàn khác biệt, đến mức nhờ người hầu khác nói thì Riel mới biết đó vẫn là cùng một khu rừng.

Biệt viện lại còn gần khu rừng hơn cả dinh thự, và nhìn gần mới thấy quy mô của nó lớn hơn tưởng tượng nhiều. Tuy chỉ có hai tầng, không cao như dinh thự ba tầng, nhưng chỉ cần nhìn diện tích là đủ hiểu: Joshua tuyệt đối không phải bị hắt hủi, đẩy đi nơi khác.

Nếu thật sự là đứa con bị bỏ rơi thì làm sao có chuyện được cấp hẳn một tòa biệt viện to lớn đến vậy. Biệt viện của gia tộc Marguerite nếu chỉ tính riêng về quy mô, thì đã chẳng thua kém gì dinh thự mà nhiều quý tộc khác đang cư ngụ.

Khi bọn họ mới bước chân vào làm người hầu cho Marguerite, quản gia từng căn dặn không cần bận tâm đến biệt viện, chỉ lo hầu hạ ở dinh thự là được. Ông còn nhiều lần nhấn mạnh: Nhiệm vụ của các ngươi là phục vụ gia chủ của Marguerite. Thêm nữa, biệt viện lại nằm sát khu rừng, từ trước đến nay bọn họ chưa từng có việc phải lui tới nơi này. Vậy nên giờ đây, khi đứng trước biệt viện, ai nấy đều không khỏi sửng sốt cũng là lẽ thường tình.

“Đồng loạt kéo đến đây chỉ để ngắm cảnh thôi sao? Thế nào, so với dinh thự thì nơi này có quá tầm thường không?”

Đám người đi theo sau Milo bước vào trong thì thấy Joshua đã quay lại biệt viện từ trước, đang từ tầng hai đi xuống nói với giọng điệu mỉa mai. Nghe vậy, đám người hầu chẳng ai dám hé răng một lời, chỉ lặng lẽ đứng yên.

“Đủ mười lăm người cả chứ?”

“Vâng thưa cậu chủ.”

Mười lăm người hầu xếp thành hàng đi phía sau Milo dẫn đường, Joshua đảo mắt nhìn họ một lượt rồi cất giọng:

“Cởi ra.”

Những người đang ôm đồ đạc đứng sững lại, chẳng ai dám trả lời.

“Còn ngây ra đó làm gì? Ta phải lặp lại hai lần mới hiểu sao?”

Riel vội vàng bắt đầu cởi khuy áo sơ mi. Trong đầu cậu vẫn còn nguyên những gì vừa xảy ra ở dinh thự trước đó. Thấy vậy, những người hầu khác cũng lưỡng lự đưa tay ra, rón rén gỡ từng chiếc khuy. Nhưng dù có là lệnh của cậu chủ đi chăng nữa, việc cởi đồ ngay tại chỗ thế này thật khó mà quen được.

“Riel.”

“Dạ?”

Riel giật bắn, đáp lại ngay khi nghe gọi, trong lúc hàng khuy áo đã được mở ra quá nửa.

“Ra đây.”

Riel bước ra phía trước, hàng cúc chỉ còn vài chiếc, để lộ phần ngực mơ hồ dưới lớp vải đã hé mở.

Joshua liếc mắt một vòng qua mấy người hầu vẫn còn đang chần chừ chưa biết nên cởi hay không, rồi khẽ cười mỉa. Hắn bất ngờ nắm lấy cổ áo của Riel đang đứng ngay trước mặt, kéo mạnh về phía mình. Bị kéo lại gần, Riel mở to mắt nhìn, dáng vẻ hoảng hốt chẳng khác gì một chú nai con với khóe mắt hơi cụp xuống, ngây ngô mà đáng thương.

“Bé ngoan thì cứ đứng đây mà xem.”

Joshua nở nụ cười như thể đang thấy trò vui, rồi thong thả cài lại từng chiếc cúc áo sơ mi cho Riel. Cài xong đến tận nút cổ, hắn để Riel đứng bên cạnh mình. Cậu chẳng thể phản ứng, chỉ đành đứng đó cứng ngắc như bao tải rơm bị bỏ quên.

“Còn chưa cởi à?”

Joshua rút điếu thuốc ngậm lên môi. Khi hắn hơi nghiêng đầu để châm lửa, để lộ ra đường viền hàm sắc bén. Cảnh tượng đẹp đến lạ ấy khiến Riel vô thức nuốt nước bọt.

“Sao thế? Em cũng muốn hút thuốc à?”

“Không ạ!”

Trong nhà thổ hầu như ai cũng hút thuốc. Nhưng Riel chưa bao giờ thấy hứng thú với điều ấy, cũng chẳng có ý định thử. Cả rượu cũng vậy, cậu phát sợ những kẻ say xỉn lè nhè, và ghét cay ghét đắng mùi khói thuốc nồng nặc. Ấy thế mà lạ thay, ở trên người Joshua lại chẳng hề vương chút mùi khó chịu nào, chỉ thoảng qua hương pheromone đặc trưng của hắn.

“Thế thì sao? Là em muốn ăn ta sao?”

“Kh…Không có!”

“Không muốn à? Nói dối thì sẽ bị phạt đấy. Nhưng thôi, chuyện đó để sau. Hôm nay bé ngoan nên chỉ cần đứng xem thôi.”

Joshua phả một làn khói thuốc vào không trung, ánh mắt lướt qua những người đang đứng trước mặt. Đám người hầu vẫn còn bị ám ảnh bởi chuyện vừa xảy ra ở dinh thự, lúc này họ mới bắt đầu cuống quýt cởi bỏ quần áo. Chẳng mấy chốc, từng chiếc sơ mi rơi lả tả xuống sàn, có kẻ thậm chí ném cả quần dài. Nhưng khi chạm tới lớp đồ lót, tất cả lại chần chừ.

“Milo.”

Người quản gia vừa từ dinh thự sang khẽ tặc lưỡi, rồi gằn giọng quát lớn:

“Các người còn đứng đó làm gì! Nếu không làm nổi thì lập tức xách đồ mà cút đi cho tôi!”

Riel bất giác rùng mình. Đây là lần đầu tiên cậu nghe thấy quản gia quát lớn đến vậy.

“Nhìn bé con của ta kìa, sợ đến run lên rồi.”

Joshua đưa tay vuốt nhẹ sống lưng Riel, chỗ bờ vai nhỏ co rút lại chẳng khác nào chú nai con hoảng sợ.

“Không phải nói em đâu, nên đừng hoảng. Ta sẽ cho em xem một điều thú vị. Mở to mắt ra mà nhìn cho rõ.”

Trước tiếng quát “cút đi” ấy, trong số người hầu đã có ba bốn kẻ hốt hoảng cởi nốt cả đồ lót. Tom hay là Tommy gì đó, đứng run bần bật trong cơn nhục nhã.

Nhưng chẳng một ai thực sự gói ghém hành lý rời đi. Những kẻ bị phân sang biệt viện đều có lý do tiền bạc hay sự ràng buộc nào đó, điều ấy khiến họ không cách nào thoát ra ngoài. Mà tất nhiên, đó chẳng phải sự trùng hợp mà là được sắp đặt từ trước.

Joshua Marguerite vốn là một kẻ như thế. Ngoài mặt thì cười cợt, ra dáng công tử trẻ tuổi vô lo, nhưng thực chất hắn tuyệt đối không phải người dễ đối phó. Ấy cũng chính là lý do khiến người hầu cũ chỉ nghe đến tên hắn thôi cũng phải run sợ.

Bị mê hoặc bởi vẻ ngoài đẹp đẽ cùng thái độ cười cợt lơi lỏng ấy, đám người hầu thường mất cảnh giác, để rồi dù chỉ một sơ suất hay lỡ khiến cậu chủ khó chịu thôi cũng sẽ bị trừng phạt thảm hại. Và Joshua Marguerite là kiểu người thích dằn vặt ai đó thật lâu, giống như một đứa trẻ khi chơi đùa với côn trùng vậy.

Joshua đưa mắt lướt qua những khuôn mặt bối rối, chẳng biết phải làm sao của đám người hầu. Chuyện này hẳn sẽ còn thú vị hơn nhiều.

Khi Joshua đưa tay ra, Milo lập tức dâng lên một tấm ván gỗ dày, to bè như tấm thớt, trên đó lỗ chỗ đầy những lỗ khoan.

“Cởi hết rồi thì giơ tay lên đầu.”

Những người hầu đang trần như nhộng, chỉ cố che bộ phận sinh dục bằng tay, liền biến sắc kinh hãi. Joshua khẽ nhếch môi cười.

“Từ giờ, mỗi người năm roi. Còn nếu không muốn thì ngay bây giờ cứ mặc đồ vào rồi biến đi.”

Một lần nữa lại bị xua đuổi, đám người hầu chỉ ngập ngừng nhìn nhau, rồi cuối cùng cũng từ từ giơ tay lên quá đầu.

“Ta nói trước, ta cực ghét cái kiểu lề mề. Bắt ta phải lặp lại lần thứ hai thì càng không thể chịu nổi. Với lại ở đây không có quản gia. Thế nên kỷ luật sẽ do ta trực tiếp thi hành.”

Căn phòng trở nên im lìm đến mức còn chẳng nghe nổi hơi thở.

“Ta không phân biệt ai được cưng chiều, ai bị ghét bỏ. Sai thì chịu phạt, làm tốt thì không bị khiển trách. Năm roi. Nếu dùng tay che thì tay gãy, nhớ cho kỹ.”

Không khí căng thẳng đến mức như đang rít lên, thít chặt lấy da thịt. Riel đứng ngay cạnh dù chẳng phải người bị đánh cũng thấy mồ hôi rịn ướt cả người. Từng dòng mồ hôi lạnh lại lăn dọc sống lưng.

Joshua đi vòng ra phía sau những người hầu đang giơ tay lên khỏi đầu.

“Chống chân cho vững. Ngã xuống thì ta cứ đánh trong tư thế ngã luôn đấy.”

Bốp! – Một tiếng “bốp” thật sự vang lên. Riel giật mình còn dữ hơn cả người bị đánh. Không ngờ lại phát ra tiếng như vậy.

“Hức!”

Người đầu tiên bị roi vụt chính là gã chăm ngựa vừa bị tát trước đó. Gã vốn đã ăn một cái tát như trời giáng ở dinh thự vì dám im lặng trước câu hỏi của hắn, nên bây giờ cả người run rẩy không ngừng. Nhưng không chỉ có gã, mà nhiều người hầu khác cũng run cầm cập chẳng khác gì cây liễu trong gió. Vài kẻ đã bật khóc ngay từ đầu.

“Khóc cũng được, la hét cũng được, ta không quan tâm.”

Joshua cất giọng đều đều như thể đang đọc thực đơn bữa tối. Riel thấy đầu ngón tay mình run bần bật, hệt như cái ngày cậu gặp phải vị quý tộc tàn nhẫn trong rừng. Cậu vội giấu hai tay ra sau lưng, đan chặt vào nhau. Móng tay cắm vào lòng bàn tay đau nhói, nhưng nếu không làm vậy, người ta sẽ thấy rõ cậu đang run rẩy, có khi lại khiến cậu chủ nổi giận hơn.

Lại một tiếng “bốp” nữa vang lên. Ngay từ lúc chiếc ván ấy xé gió đã nghe thật khiếp, rồi sau đó là âm thanh nặng nề dội vào tai.

“Hức, tôi... Tôi sai rồi, xin tha cho tôi.”

Tên chăm ngựa sụp xuống đất, hai tay chắp lại van nài không ngừng. Những người hầu khác cũng đồng loạt quỳ rạp, chắp tay cầu xin.

“Đứng dậy. Bộ các người là con nít chắc? Đã làm thì phải chịu trách nhiệm.”

Joshua khẽ gõ đầu roi vào cánh tay của gã chăm ngựa đang quỳ. Thực ra chẳng phải đánh, chỉ chạm nhẹ thôi, vậy mà gã vẫn giật bắn cả người lên như thể bị đốt.

“Ở dinh thự cũng có hình phạt mà? Sao lại làm như thể đây là lần đầu bị đòn thế? Người ngoài mà nhìn vào lại tưởng là lần đầu tiên ăn đòn mất.”

Câu đó quả thật không sai. Ở dinh thự, những người hầu phạm lỗi đều bị lôi vào phòng trừng phạt sau buổi lễ sáng. Riel chưa từng bị kéo vào đó nên không biết bên trong xảy ra chuyện gì, nhưng cậu thừa hiểu “trừng phạt” đồng nghĩa với điều gì.

“Đứng dậy.”

“Tôi sai rồi. Cậu chủ, tôi sai rồi. Xin hãy tha cho tôi lần này thôi.”

“Ừ, sai thì bị đánh. Làm sai thì phải chịu phạt là lẽ đương nhiên.”

Tiếng kêu gào vẫn tiếp tục vang vọng khắp biệt viện sau đó.

***

Phòng ngủ, phòng tắm và thư phòng của biệt viện đều nằm trên tầng hai. Thế nhưng ở phòng khách tầng một cũng chất đầy sách. Riel lén liếc nhìn vào. Cậu cũng muốn được học chữ, nhưng chẳng thể nào thốt ra điều đó với bất kỳ ai.

“Riel.”

“Vâng, chủ nhân!”

Kể từ khi chuyển sang biệt viện, cách gọi Joshua cũng đổi từ “cậu chủ” thành “chủ nhân”. Riel là người đầu tiên nhanh nhạy nhận ra. Bởi những cô hầu gái ở đây đều không gọi hắn là cậu chủ, mà gọi thẳng là chủ nhân. Riel khéo léo đáp lời, khiến Joshua bật cười lớn, kéo cậu lại gần, vừa khen ngoan vừa ngang nhiên xoa nắn bờ mông bé nhỏ như thể đó là vật sở hữu của mình. Riel chẳng dám gạt phắt bàn tay kia ra, chỉ có thể rên khẽ như một con thú non bị dồn ép.

“Sao lại rên rỉ thế? Nghe cứ như thể sắp nhịn không nổi cái gì đó vậy.”

“C-Cái đó, là tại chủ nhân đang đặt tay…..."

"Tay ta? Sao thế? Hay muốn ta chạm vào chỗ khác?"

"A, không ạ."

Riel vội lắc đầu, đôi mày nhỏ rũ xuống khiến cậu trông chẳng khác gì một con thú bé bỏng ngoan hiền, càng giống hệt một chú nai con.

“Thế sao ngài lại gọi tôi vậy?”

"Nóng quá nên trong người cứ cảm thấy uể oải. Lại đây đọc sách một chút đi. Để ta nằm chợp mắt."

"Vâng ạ?"

Riel giật mình đến mức không thốt nên lời. Nếu là bảo ra ngoài vườn dọn dẹp thì còn dễ chịu hơn nhiều. Những việc tay chân nặng nhọc vốn hợp với cậu hơn, còn chữ nghĩa… Riel lại chẳng biết đọc. Chẳng biết xoay xở thế nào cho phải, chỉ có thể đứng ngẩn ngơ bối rối.

“Sao? Có chuyện gì khó à?”

“À… Không ạ.”

Trước mặt chủ nhân, cậu từng tỏ ra rằng mình biết chữ. Giờ làm sao dám thú nhận là bản thân mù chữ được nữa. Cậu vốn đã thấy mình là đứa kém cỏi nhất trong biệt viện này, huống hồ giờ còn để lộ ra điều đó thì lại càng không dám hé miệng.

“Thế là em không thích à?”

“A… Không phải vậy! Sao có thể không thích chứ. Đây là việc chủ nhân phân phó mà.”

Riel bắt đầu loay hoay nghĩ cách làm sao vượt qua được tình thế khó xử này.

“Cái, cái đó... Chủ nhân.”

Vẫn giữ nguyên đôi mày rũ xuống, Riel ngập ngừng kéo dài giọng. Joshua dán mắt vào đôi mắt hiền lành của Riel. Khóe mắt hơi rũ xuống ấy là đẹp nhất khi đong đầy những giọt lệ. Lưỡi khẽ liếm qua hạt lệ ấy thì chẳng có gì ngọt ngào hơn.

“Sao vậy?”

Joshua khẽ nhướng đuôi mắt, nở nụ cười. Nụ cười rạng rỡ ấy làm Riel giật mình, tim khẽ run rẩy. Cậu nghĩ, gương mặt của vị chủ nhân này đúng là có hại cho tim mạch dù trong bất cứ tình huống nào.

“Chủ nhân bảo, khi đọc Kinh Thánh thì dễ buồn ngủ… Vậy hay là tôi đọc Kinh Thánh cho ngài nghe nhé?”

“Ồ, thế à?”

“Có vài đoạn tôi thuộc lòng, tôi sẽ đọc cho ngài nghe.”

“Ừ, được thôi.”

Joshua đã linh cảm được rằng bé con đang giấu giếm điều gì đó từ lần trước. Nhưng là chuyện gì nhỉ?

Trong lúc đó, Riel đã ngồi xuống chiếc sofa ở phòng khách. Ngay lập tức, Joshua nhanh nhẹn gối đầu lên đùi cậu rồi duỗi người nằm dài.

“Xoa đầu cho ta đi.”

Joshua nũng nịu chẳng khác gì một đứa trẻ. Ở dinh thự, vị chủ nhân này cũng thường mè nheo như thế, Riel chỉ thở nhẹ rồi bắt đầu luồn tay vào mái tóc đen tuyền mà xoa.

“Bé con với đôi mắt hơi cụp thế này, đáng yêu lắm.”

“Dạ… Hả?”

Đôi mắt cụp xuống, Riel đang khẽ vuốt mái tóc mềm mại của Joshua thì bất chợt giật mình, bàn tay khựng lại giữa không trung.

"Làm gì thế? Mau tiếp tục đi chứ. Hay là muốn vuốt chỗ khác?"

"Không ạ."

Lần này Riel không do dự, đáp ngay rất dứt khoát.

"Hừm, tiếc thật. Này, bé con."

"Vâng, chủ nhân."

Dù hoảng hốt nhưng Riel nhanh chóng kìm lại cảm xúc. Bởi theo kinh nghiệm thì, vị chủ nhân này càng thấy người khác phản ứng lớn thì lại càng trêu chọc nhiều hơn.

"Hôm nay buổi sáng không giải quyết được, nên "thằng nhỏ" đang căng cứng đây."

Mặt Riel bừng đỏ, nóng rát. Dù đã tự nhủ phải thật bình tĩnh, không được giật mình, nhưng mỗi lần mở miệng là chủ nhân lại thốt ra những lời vượt ngoài sức tưởng tượng của Riel. Lời nào lời nấy đều chẳng giống điều mà lẽ thường nên nói…

"Hửm?"

"D-Dạ?"

"Vì vậy, vuốt cho ta đi."

"Nh….Nhưng ở đây có quá nhiều người ạ."

“Ai? Ý em là bọn chúng? À, vậy thì để ta che cho……”

Vừa dứt lời, một vài người hầu đang đứng gần phòng khách, từ nãy vốn im lìm như những món đồ nội thất, đồng loạt khẽ co rúm người lại.

Có lẽ chủ nhân sẽ bảo đi lên lầu để tránh ánh mắt của bọn họ chăng? Nhưng như thế thì quá phiền phức, nên chi bằng mình cứ mau chóng xoa dịu, vuốt tóc cho hắn rồi đọc vài câu Kinh Thánh để hắn dễ chợp mắt... Riel vừa nghĩ đến đó thì từ đôi môi đỏ mọng, đẹp đến mức chói mắt kia lại tuôn ra một câu vượt ngoài sức tưởng tượng.

“Có cần móc hết mắt bọn nó ra không?”

“Không ạ! Chủ nhân tuyệt đối không được làm thế ạ.”

Riel giật nảy người. Joshua liền vùi mặt vào bụng dưới của cậu khúc khích cười. Cánh tay cũng không quên vươn ra, bóp lấy cặp mông nhỏ của Riel một cách thản nhiên. Gần đây, Riel đã chẳng còn chắc nữa: Rốt cuộc cái mông này là của mình, hay là của chủ nhân?

“Hức!”

“Sao thế?”

Riel bật ra một tiếng rên khe khẽ, Joshua chỉ ngước mắt nhìn lên. Bàn tay kia vẫn nhào nặn cặp mông như thể đó là khối bột mì, còn khuôn mặt thì cọ cọ vào bụng dưới của cậu. Nếu trong tình huống này mà không cảm thấy gì, thì đó mới là vấn đề. Dù Riel ngây ngô chẳng biết gì về chuyện nam nữ, nhưng bị kích thích đến mức này mà vẫn vô cảm thì đúng là chuyện không tưởng.

“Chủ… Chủ nhân.”

“Ừm?”

“Để tôi xoa đầu cho chủ nhân. Chủ nhân ngủ đi.”

“Đọc cả Kinh Thánh nữa.”

“Vâng, tôi sẽ làm hết… Nên xin chủ nhân, làm ơn...”

Thật sự là cậu chỉ muốn van xin rằng hắn đừng có dụi mặt vào bụng mình nữa. Hoặc ít nhất cũng hãy bỏ bàn tay đang nắn bóp mông kia đi. Những ngón tay kia cứ rình rập chạm vào khe mông, nhưng cơ thể Riel thì gần như bị đè chặn dưới người Joshua, không tài nào tránh né được.

“Thế thì mau đọc đi.”

Joshua vốn đang vùi mặt, vươn tay lấy cuốn Kinh Thánh đặt trên ghế sofa đưa cho Riel. Trong lúc bối rối, Riel đành nhận lấy, nhưng chỉ cầm chứ không dám mở miệng đọc.

“Mau. Hưm… Haa, thật là tuyệt.”

Joshua lại vùi mặt hít một hơi thật sâu. Rõ ràng chỗ này là ngay giữa háng thế mà sao chỉ ngửi thấy mùi dâu tây? Cứ như đang lạc vào khu rừng riêng của mình vậy. Từ Riel đang rỉ ra những tia pheromone yếu ớt, vì Joshua từ nãy đã cố tình phả pheromone ra và để nó cọ xát khắp người cậu.

Có lẽ lượng pheromone quá ít nên Riel không nhận ra, nhưng hạ thể của cậu đã bắt đầu dần cương lên. Vô cùng bản năng, vô cùng thành thật với dục vọng. Dù sao thì đó cũng là một bộ phận dùng để phát tiết mà thôi.

Trong khi đó, để đè nén cảm giác ngứa ngáy khó chịu ở hạ thân, Riel cố tình cất giọng đọc lớn những câu Kinh Thánh mình đã thuộc lòng. Không phải trong sách, mà là trong trí nhớ của cậu.

“Ha... Bé con.”

Vấn đề là Joshua vừa hít sâu vừa thở ra liên tục, khiến Riel đọc lộn xộn hết cả, mà đáng sợ hơn, cậu càng lúc càng khó khống chế được sự cương cứng.

“Bé con.”

“Dạ...?”

Cố gắng gượng để đọc lại những câu đã thuộc, nhưng bất chợt đôi tay đang bóp chặt lấy mông khiến cậu giật bắn, run lên một cái.

“Bé con, cặc của em có mùi tinh dịch rồi đấy. Em ra rồi à?”

“Đ-Đâu có ạ!”

“Thế à? Vậy sao lại có mùi? Với lại, sao từ nãy đến giờ em đọc chẳng ra hồn gì hết vậy?”

Đôi mắt của Joshua nhìn chằm chằm vào cậu. Đúng lúc đó.

“Bé con.”

“Dạ?”

“Em không biết chữ đúng không?”

Đôi mắt nâu của Riel run lên dữ dội ngay khi đối diện với ánh mắt của chủ nhân.

※ TCCD thân gửi: Mỗi lượt đọc của bạn là động lực rất lớn đối với Dạ nên vui lòng không reup dưới mọi hình thức (online, offline,...). Xin cảm ơn mọi người đã ghé thăm website tccdtccd.com.

– Còn tiếp ở chương sau –

***

Tên truyện: Săn Lùng Omega

Nhóm dịch: TCCD - Dịch hê hê số khổ

(page cũ: TCCD - Thiên Chu Chi Dạ)

Translator: Vanh

Proofreader: Mật

Bình luận chapter 13
Vui lòng đăng nhập để bình luận
Bình luận (0)
Chưa có bình luận nào
13