Săn Lùng Omega
Tên truyện: Săn Lùng Omega
Nhóm dịch: TCCD - Dịch hê hê số khổ
(page cũ: TCCD - Thiên Chu Chi Dạ)
Translator: Vanh
Proofreader: Mật
***
Chương 14:
※ TCCD thân gửi: Mỗi lượt đọc của bạn là động lực rất lớn đối với Dạ nên vui lòng không reup dưới mọi hình thức (online, offline,...). Xin cảm ơn mọi người đã ghé thăm website tccdtccd.com.
Joshua mỉm cười tươi rói. Nhưng đứng trước nụ cười đó Riel lại chẳng thể cười nổi, chỉ biết chết lặng tại chỗ.
“Vì sao bé cưng của ta lại không chịu thành thật nhỉ?”
Joshua đang nằm gối đầu trên đùi Riel bỗng ngồi thẳng dậy. Chẳng khác một con thú dữ lười nhác đang vươn mình trước khi lao tới con mồi. Bầu không khí đè nặng khiến Riel vô thức cắn chặt môi, cắn cả phần da bong quanh móng tay.
“Suỵt! Phải bị phạt thôi.”
“Xin lỗi... Tôi xin lỗi vì không biết chữ.”
Riel hoảng hốt bật dậy khỏi ghế sofa, cúi gằm mặt mà líu ríu cầu xin.
“Không đúng. Đấy không phải là cách em nên nói.”
“Không...đúng ạ?”
Riel bối rối ngẩng đầu lên khi lời Joshua nói. Thấy hàng lông mày rũ xuống vì sợ hãi đó, Joshua trong lúc vùi mặt vào bụng dưới của Riel liền cảm nhận rõ sự căng tức nhức nhối từ “thằng em” của mình. Hắn muốn ngay lập tức dí con cặc nóng bừng lên gương mặt bé con đang run rẩy sợ hãi kia. Chỉ mới tưởng tượng những giọt nước mắt lăn dài theo khóe mắt, nốt ruồi nhỏ bên khóe môi phải kia bị vấy bẩn bởi tinh dịch lấm lem thôi cũng đã khiến hắn rạo rực. Vừa nghĩ thế, Joshua liền đưa ngón tay khẽ lướt qua nốt ruồi cạnh môi Riel.
“Không biết chữ cũng chẳng sao. Không biết một điều gì đó thì đâu phải là lỗi, Riel.”
Dù đang tiu nghỉu, Riel vẫn ngước mắt chăm chú xem chủ nhân nói gì. Trông cứ như con thỏ nhỏ đang vểnh tai lắng nghe vậy. Mọi hành động Omega trước mắt này làm ra đều khiến người khác liên tưởng đến một con vật bé bỏng nào đó.
“Nhưng không được nói dối, đúng không?”
“Vâng, tôi xin lỗi, thưa chủ nhân.”
“Ta đã nói gì nào? Nếu có lỗi thì phải chịu phạt và cầu xin sự tha thứ, đúng chứ?”
Riel nhìn Joshua bằng ánh mắt thảm thiết hơn bao giờ hết. Quả thật, ai mà lại thích bị phạt đâu chứ. Ngay khi bờ môi bị cậu cắn đến bật máu, Joshua liền giáng một cái đánh chát vào mông cậu.
“Á!”
“Chịu phạt đi. Không được cắn môi, cũng không được cắn móng tay. Chủ nhân của em là ai?”
Riel ngơ ngác, chẳng hiểu sao lại bị hỏi thế, chỉ nhìn Joshua rồi chậm rãi mở miệng:
“Là ngài chủ nhân.”
“Chính xác, chủ nhân em là ai?”
“Ngài Joshua Marguerite.”
“Đúng rồi.”
Joshua đưa ngón cái lướt nhẹ qua đôi môi thô ráp của Riel.
“Vậy nên, muốn tổn thương em thì phải có sự cho phép của ta. Đúng không?”
“Vâng ạ.”
Riel ngoan ngoãn trả lời. Joshua khá hài lòng với thái độ này.
“Ta đã nói với em về những điều cần phải tuân thủ ở đây rồi, nhớ chứ?”
Riel gật đầu. Rồi chậm rãi trả lời:
“Thứ nhất, phải nghe lời chủ nhân.”
Joshua gật gù, ánh mắt hiện rõ sự hài lòng.
“Thứ hai, khi phạm lỗi thì phải chịu phạt và xin tha thứ.”
“Đúng vậy. Vậy giờ em phải làm gì?”
“Chịu phạt ạ.”
Đôi mắt vốn đã hơi rũ xuống của Riel lại càng cụp xuống, khuôn mặt đầy vẻ sợ sệt.
“Riel, đừng sợ. Ta phải làm gì với em đây.”
Joshua nóng lòng muốn thấy chú nai con trước mặt mình khóc thật to. Hắn còn muốn nhét con cặc của mình vào cái miệng đang khóc kia.
“Riel, mấy hôm trước em có thấy những người hầu khác bị phạt không?”
Cảnh tượng đó vẫn còn nguyên trong trí nhớ. Tất cả bọn họ trần truồng và bị đánh vào mông. Âm thanh vang dội đến mức chỉ nghe thôi Riel cũng đã run rẩy sợ hãi. Chiếc ván giáng xuống mông liên tiếp, tốc độ và lực đạo không hề giảm đi cũng chẳng có chút thương xót nào.
Phần lớn người hầu đều quỳ rạp xuống đất cầu xin, có người còn gào khóc thảm thiết. Trong số đó cũng có vài người cố gắng cắn răng chịu đựng, nhưng cuối cùng chẳng ai chịu nổi nên đành đưa tay che lấy mông hoặc để bật ra những tiếng rên rỉ đầy đau đớn. Thế nhưng lấy tay che cũng vô ích, chiếc ván vẫn quất xuống không chút nương tay, đến nỗi bàn tay che chắn kia cũng sưng đỏ cả lên. Người hầu càng thêm run rẩy khiếp sợ trước sự tàn nhẫn của Joshua.
Riel hoảng hốt nghĩ liệu mình có bị đánh như thế vì đã nói dối không. Trước kia ở nhà thổ cậu từng bị đập đầu, bị đá vào người, nhưng chưa bao giờ phải trần trụi phơi thân giữa đám đông rồi bị đánh vào mông như một đứa trẻ như thế cả. Huống hồ nơi này lại là phòng khách tầng một. Những người hầu đang làm việc lặng lẽ xung quanh thỉnh thoảng lại lén đưa mắt liếc nhìn Riel. Theo thói quen cậu cạy móng tay, rồi vội vàng rụt lại giấu tay ra sau lưng.
“Đi theo ta.”
Joshua từ ghế sô pha đứng dậy bước lên lầu trước. Riel cúi gằm mặt rón rén theo sau.
Điểm đến của Joshua là phòng ngủ. Đây là lần đầu tiên Riel bước vào phòng ngủ ở biệt viện. Phòng ngủ trong dinh thự vốn đã lộng lẫy, nhưng khi Joshua ở nơi đó cậu luôn cảm thấy một sự lạc lõng, không hề ăn nhập trên người hắn. Còn nơi này thì hoàn toàn khác, nó giống hệt Joshua Marguerite, sâu thẳm và nặng nề như đại dương xanh thẫm.
Vừa đặt chân và phòng, mùi pheromone của hắn đã ùa tới khiến Riel khựng lại trong giây lát.
Joshua ngồi xuống mép giường, gọi:
“Lại đây.”
Riel không phản kháng mà ngoan ngoãn bước tới trước mặt hắn. Joshua liền nắm lấy cổ tay cậu, mạnh mẽ kéo xuống.
“Ơ ơ!”
Bị kéo mạnh đến mức không chống cự nổi, Riel ngã sấp lên đùi hắn, luống cuống chẳng biết phải làm gì ngoài giãy giụa. Phía dưới bụng cậu có thể cảm nhận được rõ ràng bắp đùi rắn chắc của Joshua.
“Yên nào.”
Nghe câu lệnh ngắn gọn ấy, Riel hít mạnh một hơi rồi cơ thể cứng đờ không dám cựa quậy thêm nữa.
“Từ giờ nếu em bị phạt thì sẽ phạt như thế này. Vì là bé con mà.”
“Dạ?”
Riel hoảng hốt quay sang trưng ra đôi mắt tròn xoe đang như nghe mà chẳng hiểu cái gì. Joshua chỉ cười khẽ, ngón tay đưa lên xoa nhẹ khóe mắt cậu.
“Khi bảo nằm sấp thì phải nằm như thế này. Nhưng trước đó em phải cởi quần và đồ lót ra chứ.”
“Ơ ơ, chủ nhân!”
Riel hốt hoảng giãy giụa. Thế nhưng đôi tay kia nhanh đến nỗi chỉ trong chớp mắt đã luồn xuống bụng dưới cậu, mở tung khóa thắt lưng và dây kéo, rồi lột phăng cả quần lẫn đồ lót trong một mạch. Vải vóc tụt xuống ngang đùi, để lộ ra cặp mông trắng nõn căng tròn.
“Nói dối, mười roi. Có ý kiến không?”
“D-Dạ, không. Không có, chủ nhân.”
“Cắn móng tay, năm roi. Cắn môi, năm roi nữa. Tổng cộng hai mươi roi.”
“C-Chủ nhân. Nhiều quá rồi.”
“Đã nói là phạt thì phải phạt đàng hoàng không phải sao?”
Riel run lẩy bẩy, không còn dám thốt ra thêm lời nào.
“Bé con ngoan ngoãn chịu phạt thì ta sẽ tha thứ cho em.”
“Vâng ạ.”
Quả nhiên lại ngoan ngoãn nghe lời ngay. Sao mà có thể ngoan như thế này chứ. Cái dáng vẻ hiền lành này rốt cuộc là từ đâu mà có nhỉ? Joshua nghĩ rằng vào cái hôm mà hắn đang ở trong giai đoạn báo hiệu kì phát tình sắp đến đó, quyết định vào rừng đi săn Omega là một lựa chọn đúng đắn. Nếu chỉ ở yên trong nhà thì chắc chắn chẳng bao giờ gặp được một Omega ngon miệng thế này.
Joshua biết, ngay cả trong giới quý tộc cũng có những kẻ thường xuyên lui tới nhà thổ, nhưng bản thân hắn thì lại chẳng thấy cần thiết.
Việc săn Omega với hắn chỉ thú vị ở lúc săn bắt mà thôi, chứ hắn không hề có ý định mang một Omega về nhà để nuôi giữ lâu dài. Nhưng Omega này lại khác.
“Đếm số đi. Nếu bỏ sót số nào thì hình phạt này lập tức vô hiệu. Hiểu chứ?”
“Vâng, thưa chủ nhân.”
Cậu không khóc nhưng rõ ràng vì căng thẳng mà cả cơ thể cậu cứng đờ lại.
“Thả lỏng mông ra.”
“Hư ư… Vâng ạ.”
Joshua vỗ nhẹ lên cặp mông trắng muốt. Ngay khoảnh khắc Riel cố gắng thả lỏng cơ thể đang căng cứng thì một tiếng chát vang lên giòn giã.
“Hư hức! M-Một.”
Cậu chật vật đếm số. Suýt nữa thì bật ra tiếng hét và giãy giụa, nhưng bằng cách nào đó vẫn cố chịu đựng. Sự căng thẳng khiến bụng dưới cậu quặn lại, cả người toát đầy mồ hôi.
Chát! Tiếng vỗ vang lên, mông phải cậu nóng rát.
“H-Hai!”
Từ nhỏ, Riel đã sớm quen với thân phận hệt như hòn đá bị người ta đá qua lại của mình. Nhưng ngay cả như vậy, việc phải nằm úp phơi mông như một đứa trẻ để chịu đòn thế này, thì lại là lần đầu tiên. Cả cơ thể cậu đỏ bừng lên.
“Hức… Ba!”
Mỗi lần lòng bàn tay to lớn giáng xuống nặng nề, Riel lại cứng đờ cả người. Dù bàn tay hắn chưa kịp hạ xuống, cậu vẫn vô thức co rúm, run rẩy.
“Ta bảo em thả lỏng ra, Riel.”
“Tôi…Tôi sai rồi. Xin lỗi, thưa chủ nhân.”
Riel đáp khẽ bằng giọng run run lí nhí.
Bàn tay to ấy vỗ nhẹ lên phần mông đã đỏ ửng, rồi bất ngờ lại “chát!” một cái nữa. Được bàn tay xoa dịu làm cậu thoáng thả lỏng, nhưng ngay sau đó, khi lòng bàn tay ấy lại lần nữa tiếp xúc với mông cậu, Riel bật ra tiếng rên “hức!” khẽ.
“B-Ba.”
Con số được cất lên một cách chậm chạp và ngập ngừng. Joshua nhếch môi cười nửa miệng. Nhưng Riel lại đang úp mặt xuống nên chẳng thể nhìn thấy nụ cười đó.
“Riel, muộn rồi. Lần này không tính. Từ số bốn làm lại.”
“Hư ư, vâng. Thưa chủ nhân.”
Riel còn chưa khóc nấc thành tiếng nhưng từng tiếng rên rỉ cứ thế tràn ra. Hơi thở cậu dần trở nên gấp gáp hơn.
Vài ngày trước, khi gặp Frost vào hôm Chủ nhật, trông gã như đang sống bám váy cậu người hầu kia vậy. Chẳng biết là do nốt ruồi lệ của cậu ta, hay là cậu hầu này vốn dĩ đã thích nhõng nhẽo, nhưng cậu ta đúng chuẩn kiểu người mít ướt. Điều khó hiểu ở đây là Frost vốn dĩ chẳng ưa gì khi nhìn thấy người khác suốt ngày sụt sụit khóc lóc trước mặt gã, vậy mà không hiểu hắn làm cách nào lại chịu đựng được tất cả những chuyện như thế.
Ngược lại, Riel nhìn có vẻ yếu mềm thế nhưng lại thấp thoáng cái gì đó có phần cứng cỏi. Gần đây Joshua mới biết được ngày bé cậu từng bị vứt lại giữa một ổ điếm. Có lẽ vì vậy mà con đường sống của cậu chẳng hề dễ dàng.
Bé con này dường như đã quen với việc phải nhẫn nhịn chịu đựng. Chính vì thế, có lúc Joshua chỉ muốn làm cho bé con bật khóc, nhưng đôi khi nhìn cậu nén chịu lại thấy đáng khen, rất muốn chiều chuộng cậu. Đến mức chính hắn cũng chẳng hiểu được lòng mình.
Dù vậy, điều đó chưa từng là nỗi bận tâm với hắn. Gần đây Joshua càng sống đúng với dục vọng của mình hơn, vốn dĩ trước giờ vẫn thế nhưng bây giờ thì chẳng thèm kiềm chế nữa.
Joshua vỗ nhẹ lên cặp mông đã hồng lên chỉ sau bốn cái đánh rồi đột ngột giơ tay lên cao. Chát!
“Khực, bốn.”
“Giỏi. Cứ như vậy.”
Chát!
“Hức, năm.”
“Đừng cắn môi. Làm rách môi rồi lại bị phạt thêm bây giờ.”
Nghe Joshua nói, Riel bật ra một tiếng rên đã cố nén chặt từ lâu. Thế nhưng cậu vẫn cố không khóc mà chỉ siết chặt nắm tay đến mức trắng bệch. Joshua vừa ngạc nhiên vừa thích thú, chẳng hiểu sao đứa nhỏ này lại giỏi chịu đựng đến thế. Hắn cố tình tiết chút pheromone ra xung quanh. Quần và đồ lót vướng víu nơi bắp đùi trông cực kỳ phiền toái, khiến hắn thoáng qua suy nghĩ lần sau nhất định phải mặc váy cho Riel, để khi cần còn dễ dàng ép cậu giạng chân ra hơn.
Trong đầu hắn bất giác thoáng qua hình ảnh một tên người quen là Frost, gã biến thái kia đã từng bắt người hầu của mình mặc đồ hầu gái đi bên cạnh gã. Joshua nhếch môi, nghĩ rằng mình có thể khiến Riel trông còn đẹp hơn gấp bội nếu khoác lên cậu bộ váy hầu gái xinh xắn. Đặc biệt, làn da trắng ngần ấy mà kết hợp với tất đen ôm sát thì chắc chắn sẽ đẹp vô cùng. Chỉ cần tưởng tượng cảnh Riel mặc váy ngắn, tất đen, bước đi trong biệt viện thôi đã khiến con cặc của hắn căng cứng đến mức muốn xuất tinh ngay tức khắc. Hắn còn muốn phủ lên gương mặt trắng trẻo kia dấu ấn của riêng mình.
Đè xuống ham muốn, Joshua đưa tay lên cao rồi hạ xuống mạnh mẽ. Chát!
“Hức, sáu.”
Lúc ở trong rừng vào lần đầu tiên chiếm lấy đứa nhỏ này hắn cũng từng để ý, có lẽ vì có làn da trắng như tuyết nên mọi dấu vết lưu lại trên cơ thể Riel đều nổi bật một cách rõ rệt. Vẫn chưa đến mười roi mà bờ mông căng tròn ấy đã đỏ lên chín mọng, đẹp đẽ hệt như dâu tây. Pheromone là mùi dâu tây, mà vết hằn đo đỏ lưu lại trên da cũng càng thêm giống cậu.
Nhìn cặp mông hồng hào ấy, hắn chỉ muốn cắn một phát, chắc hẳn sẽ có vị ngọt ngào tràn ra. Bờ mông căng tròn như thạch pudding khiến người ta chỉ muốn vỗ vào.
“Giỏi lắm.”
“Hư ư, cảm ơn ngài, thưa chủ nhân.”
Riel ngoan ngoãn đáp lời, khiến Joshua thấy cậu càng thêm đáng yêu. Hắn đưa tay xoa nhẹ lên mái tóc xoăn mềm mại.
“Vẫn còn mười bốn roi nữa.”
“Ư, v-vâng.”
Dù còn một chặng dài phía trước, Riel vẫn quyết định cố gắng chịu đựng. Cậu biết rõ là nếu có khóc trong khi bị đánh thì cũng chẳng ích gì. Thà là ngoan ngoãn chịu đòn cho xong còn hơn. Thế nhưng lại xảy ra một vấn đề. Từ lúc nãy, giữa cơ thể chủ nhân và cậu, chỗ kia của Riel đang dần cứng lên. Không chỉ vậy, rõ ràng chủ nhân chẳng hề tỏa pheromone trong tình cảnh này, vậy mà cơ thể cậu lại cứ nóng ran lên một cách khó hiểu.
***
“Hư ư, chủ nhân ơi.”
Cuối cùng khi bị đánh đến đòn thứ mười hai thì Riel đã không kìm được mà gọi Joshua.
“Sao thế, Riel.”
Joshua từ nãy đến giờ vẫn đang lén lút tỏa ra pheromone, lần đầu đáp lại tiếng gọi khẩn khiết của chú nai con bằng giọng điệu dịu dàng. Hắn chẳng buồn che giấu khóe môi đã vẽ lên đường cong.
Trong căn phòng ngủ chỉ có hai người, không khí tràn ngập mùi hương như thể đang lạc vào giữa rừng sâu. Thế nhưng Riel đang mải chịu đòn lại chẳng còn tâm trí đâu mà để ý. Nếu cậu phân hoá thành Omega ngay từ khi còn bé, có lẽ cậu đã sớm cảm nhận được Joshua đang âm thầm thả ra pheromone. Nhưng Riel vốn phân hoá quá muộn, lại chưa từng được ai dạy dỗ về đặc tính của mình nên chẳng thể nào biết được bản thân đang ở trong tình cảnh gì.
“Chủ, chủ nhân.”
“Riel à, kéo dài thời gian để không bị phạt là hành động của một đứa bé hư đấy.”
“Hư ức. Đ-Đau, đau lắm ạ.”
Không hiểu vì sao cơ thể cậu lại trở nên nóng ran. Hơn nữa, vì chủ nhân cứ nhào nặn mông của cậu như nhồi bột nên mông càng đau hơn. Cậu không khóc nhưng những tiếng rên rỉ đau đớn lại cứ thế bật ra.
Joshua vừa xoa mông Riel, vừa kéo má mông phải sang một bên. Khe mông tách ra làm lộ cái lỗ nhỏ.
"Aa, chủ nhân!"
Đúng như dự đoán, cái lỗ đó đã trở nên ướt đẫm.
"Riel, tại sao cái lỗ nhỏ này lại ướt đến thế?"
"Tôi không biết ạ."
Riel lắc lắc cái đầu nhỏ bé của mình.
"Nói dối là bị phạt đấy nhé?"
Joshua vừa vuốt ve phần gáy nhỏ nhắn của cậu vừa nói bằng giọng dịu dàng khó ai sánh được. Hắn lại tiếp tục tỏa ra thêm một chút pheromone nữa. Cái lỗ nhỏ vô thức hé mở rồi lại co rút lại.
"Không phải nói dối đâu, chủ nhân ơi. Tôi thực sự không biết. Người tôi nóng lắm."
Không thể nhịn được nữa, Riel quay đầu lại và nói một cách ấp úng. Toàn thân trắng trẻo của cậu có vài chỗ đã đỏ lên. Mông bị đánh, hai bên má tròn vì bị hun nóng mà trở nên đỏ bừng, và khóe mắt đẫm lệ dù cậu vẫn còn chưa oà khóc nức nở lên… Tất cả đều làm Joshua thoả mãn.
Nhưng điều làm hắn hài lòng nhất vẫn là cái lỗ nhỏ đang co rút. Sao cái lỗ này cũng có màu hồng vậy? Cái lỗ đang ướt át vì pheromone, bóng loáng, khiến hắn chỉ muốn đâm con cặc hay lưỡi của mình vào trong đó ngay lập tức.
“Sao người lại nóng thế? Có phải phát tình không?”
“Không phải đâu, chủ nhân.”
Riel đang nằm sấp bỗng giật bắn người. Dáng vẻ ấy trông chẳng khác nào một con cá vừa bị quăng lên khỏi mặt nước.
Riel thực sự không thể hiểu nổi. Tại sao cơ thể của cậu lại trở nên như thế này? Cậu vừa nhận ra rằng lỗ đít của mình đã ướt đẫm nhoe nhoét từ lúc nào không hay. Thêm vào đó, “cậu em” bé nhỏ của cậu vốn đã có dấu hiệu từ trước, ngay lúc này đang dần lớn hơn và cương cứng. Thật may là cậu đang nằm sấp, nếu đứng dậy vào lúc này đây, e rằng cậu sẽ không thể che giấu được.
“Hay hóa ra, Riel của chúng ta là một kẻ biến thái? Thích bị như thế này sao?”
“Không phải đâu, chủ nhân.”
Riel là người vốn sẽ không hề rơi một giọt nước mắt nào khi bị đánh, nhưng giờ đây cậu đã bắt đầu oà khóc, không biết là vì uất ức hay xấu hổ. À, thì ra đây là điểm yếu của bé con này! Joshua nhận ra rằng đối với Riel, sự sỉ nhục còn khiến cậu đau đớn hơn cả những đòn roi. Hiểu được điều đó, tính bạo dâm trong Joshua bắt đầu sôi sục như dung nham.
“Thật sự không phải sao?”
“Vâng, hức, chủ nhân. Tôi cũng không biết nữa.”
Riel vừa đưa mu bàn tay lau nước mắt vừa thành thật đáp lời. Sao lại có thể như thế được chứ? Chú nai con vừa ngây thơ, trong sáng. Lại còn vừa ngoan ngoãn đến mức câu nào cũng trả lời thật thà, không sót một lời.
“Có thật là không phải biến thái?”
“Vâng, không phải ạ.”
“Thế nhưng, Riel à, cái này tại sao lại cứng lên thế này?”
Joshua đưa tay vào giữa hai chân cậu, chạm nhẹ tinh hoàn, rồi vỗ mông cậu thêm một tiếng "chát". Trong lúc Riel còn đang giãy giụa vì kinh ngạc, hắn đã luồn tay xuống dưới, chạm vào con cặc bé nhỏ đang cương cứng của cậu.
“Không được rồi, Riel. Em lại nói dối nữa rồi.”
Trước giọng nói lạnh lùng, Riel đang ngoan ngoãn nằm úp sấp bỗng ngẩng phắt đầu dậy, quay lại nhìn.
Đôi mắt xanh ngọc lạnh lùng và tĩnh lặng. Khoảnh khắc nhìn vào đôi mắt ấy, đầu óc của Riel hoàn toàn trống rỗng. Đã bao giờ chủ nhân nhìn cậu bằng ánh mắt này chưa? Vốn dĩ chủ nhân luôn rất tùy hứng. Lúc thì giả vờ như không biết gì, lúc lại nhìn thấu mọi chuyện như thể tất cả đều nằm trong lòng bàn tay. Trừng phạt những kẻ làm sai như đã làm với những người hầu khác, và cũng có lúc đang cười bỗng nhiên lại nổi giận.
Nhưng với Riel thì khác. Tất nhiên, vào ngày hắn đè Riel ra ngay trong rừng, ánh mắt hắn rất sắc bén như đang nhìn con mồi, nhưng từ đó về sau thì chưa bao giờ hắn trưng ra ánh mắt lạnh lùng đến thế này. Khi nhìn vào đôi mắt lạnh lùng đó, Riel cảm thấy một cảm giác nguy hiểm rằng mình không được phép làm chủ nhân nổi giận. Như một bản năng vậy. Bản năng của một kẻ sống dưới đáy xã hội, một con sâu bọ cả đời sống chui lủi dưới chân kẻ săn mồi.
Ngay sau đó, Riel hành động trong vô thức. Cậu nhanh chóng đứng dậy khỏi đùi của Joshua, người vẫn đang ngồi dựa lưng vào thành giường, và quỳ gối xuống sàn. Quần và đồ lót của cậu tuột xuống đùi, để lộ hoàn toàn con cặc bé nhỏ đang cương cứng và đầu khấc đang lấp lánh dính đầy dịch nhờn, nhưng cậu không có thời gian để bận tâm đến điều đó. Riel chắp hai tay lại và bắt đầu van xin.
“Hức, chủ nhân. Tôi không nói dối đâu, tôi thực sự không biết. Người tôi cứ lạ lắm. Tôi chắc là mình bị làm sao rồi. Hức, hức.”
Riel vì quá sợ hãi đã bắt đầu khóc òa lên. Thậm chí ngay cả khi lần đầu bị đè ra trong rừng, Riel cũng chỉ nức nở, nhưng bây giờ cậu lại khóc như một đứa trẻ. Lúc này, Joshua mới đưa tay ra với Riel.
“Lại đây nào, bé con.”
Nghe thấy thế, Riel không chút do dự lao vào lòng hắn.
※ TCCD thân gửi: Mỗi lượt đọc của bạn là động lực rất lớn đối với Dạ nên vui lòng không reup dưới mọi hình thức (online, offline,...). Xin cảm ơn mọi người đã ghé thăm website tccdtccd.com.
– Còn tiếp ở chương sau –
***
Tên truyện: Săn Lùng Omega
Nhóm dịch: TCCD - Dịch hê hê số khổ
(page cũ: TCCD - Thiên Chu Chi Dạ)
Translator: Vanh
Proofreader: Mật
Bình luận (1)
San
1 month agoE đói chap quá shop ơi năng nỉ shop ra chap mới