Banner Home
Mùi Hương Khó Cưỡng - chapter 1: Vol1 | Thiên Chu Chi Dạ
Săn Lùng Omega - 15

Săn Lùng Omega

TCCD 7372 chữ Cài đặt

Tên truyện: Săn Lùng Omega

Nhóm dịch: TCCD - Dịch hê hê số khổ

(page cũ: TCCD - Thiên Chu Chi Dạ)

Translator: Vanh

Proofreader: Mật
***
Chương 15:

※ TCCD thân gửi: Mỗi lượt đọc của bạn là động lực rất lớn đối với Dạ nên vui lòng không reup dưới mọi hình thức (online, offline,...). Xin cảm ơn mọi người đã ghé thăm website tccdtccd.com.

Riel lập tức chìm trong nỗi sợ hãi. Trước đây, cậu vẫn chưa kịp cảm nhận được sự bối rối trước những đổi thay của cơ thể. Nhưng từ lúc biết đến chuyện “omega” hay “pheromone”, nỗi sợ ấy mới thật sự trở nên rõ rệt.

“Hư ức… Chủ nhân. Hưm… Tôi phải làm sao đây. Cơ thể tôi… Lạ quá…”

Joshua đặt Riel ngồi gọn trên đùi mình rồi vòng tay siết lấy eo cậu. Dáng người nhỏ bé ấy lọt thỏm trong vòng ôm rộng lớn, khiến ai nhìn qua cũng ngỡ rằng chúng sinh ra là dành cho nhau. Hài lòng với sự tương phản ấy, khóe môi Joshua khẽ nhếch lên một nụ cười mà Riel không hề hay biết.

Riel là người nhỏ tuổi nhất trong số tất cả người hầu đã hầu hạ nhà Marguerite. Ấy vậy mà lúc nào cậu cũng tỏ ra chững chạc, trưởng thành. Chính điều đó lại khiến Joshua thấy có phần tiếc nuối.

Hắn đã để ý từ lâu rằng Riel rất ít khi khóc. Chỉ trừ lần đầu tiên trong khu rừng, khi đấy cậu bị hắn cưỡng ép đúng lúc kỳ phát tình ập tới, nên mới bật khóc nức nở. Chứ vốn dĩ cậu chẳng phải kiểu người mau nước mắt.

Thế nên, việc Riel chủ động lao vào vòng tay mình, vì sợ hãi mà run rẩy đến nỗi mặt úp sát vào lồng ngực mình mà thổn thức thế này… Đúng thật là một cơ hội hiếm hoi khó mà có được.

Có lẽ vì quá hoảng loạn, Riel quên mất rằng mình vẫn trong tình trạng bị lột trần, cứ thế rúc vào ngực Joshua, run run khóc nấc.

“Không sao đâu, bé…”

“Hức. Nếu tôi thực sự có vấn đề gì thì phải làm sao đây ạ?”

Joshua còn đang dỗ dành thì cúi mắt nhìn xuống chiếc quần và đồ lót đang vướng ở bắp đùi bé con. Có nên cởi chúng ra ngay bây giờ không? Dù treo lỏng lẻo thế này trông cũng dễ thương đấy. Đắn đo một lúc, hắn lại thấy làm bé con xấu hổ thêm một chút cũng thú vị lắm chứ. Thế là Joshua kéo cả quần lẫn đồ lót xuống cùng lúc. Riel đang vùi mặt vào ngực chủ nhân mà khóc bỗng bị hành động của hắn làm cho giật mình tròn cả mắt. Đôi mắt vốn đã to tròn nay càng mở lớn hơn.

“Ơ, ơ! Chủ nhân.”

“Vướng víu lắm.”

“Nhưng, nhưng mà…”

“Phải bôi thuốc nữa nên em cứ ngoan ngoãn nằm yên đi.”

Joshua lại vỗ vỗ vào cặp mông căng tròn của Riel, rồi ôm cậu chặt hơn vào lòng.

“Chủ nhân….”

Đuôi mắt rủ xuống, Riel khẽ gọi chủ nhân. Joshua nhìn chằm chằm vào khuôn mặt khiến ham muốn hành hạ trong mình trào dâng rồi nghiêng đầu.

“Cơ thể tôi tại sao lại như thế này ạ? Tôi không bị bệnh gì đâu đúng không?”

“Ừm… Chắc là vì em vẫn còn là em bé, nên chưa kiểm soát pheromone được thôi.”

Một nửa là sự thật, một nửa là dối trá. Đúng là Riel chưa đủ khả năng kiểm soát hay cảm nhận pheromone, nhưng Joshua thì đang khéo léo tỏa ra pheromone từng chút một. Làm sao bé con phát hiện được rằng từ trước đến nay Joshua toàn cố tình thả pheromone một cách trắng trợn, để chúng bọc lấy cơ thể Riel kia chứ.

“Vậy tôi phải làm sao đây, chủ nhân.”

“Làm sao là làm sao. Em đã tới nhà Marguerite rồi thì phải học ở đây chứ, Riel.”

Joshua che giấu tâm địa đen tối của mình bằng một nụ cười thân thiện. Sau đó, hắn dùng giọng nói dịu dàng hơn bao giờ hết đểg ọi Riel.

“Riel.”

“Dạ?”

“Từ ngày mai ta sẽ sắp xếp việc cho em làm. Nghe kỹ và nhớ lấy nhé. Em làm được chứ?”

Riel liền nín khóc, như thể chưa từng rơi một giọt nước mắt nào trước đó, rồi ngước nhìn chủ nhân của mình khẽ gật đầu.

“Từ ngày mai, em sẽ học cách đọc chữ và cách kiểm soát pheromone. Trong lúc đó, chúng ta sẽ tìm hiểu tại sao cơ thể em lại trở nên như thế này.”

“Học… Học với ai ạ?”

Riel vẫn thấy việc bản thân không biết chữ thật quá xấu hổ, nên cậu mong sao người khác sẽ không phát hiện.

“Bé con của ta thì ta dạy, còn ai vào đây? Học cách kiểm soát pheromone thì phải kiểm tra xem lỗ nhỏ có ướt hay không. Em muốn phơi ra cho kẻ khác nhìn à?”

“Không ạ.”

Riel lắc đầu không chút do dự. Joshua rất thích điều đó nhưng hắn không biểu lộ điều ấy ra ngoài.

“Mỗi sáng em hãy đến đây. Chúng ta sẽ học chữ sau khi luyện tập cách kiểm soát pheromone và kết thúc công việc buổi sáng.”

“Nhưng mà, chủ nhân.”

Riel vẫn còn ngồi trong lòng Joshua, cậu chủ động rướn người lên để nhìn thẳng vào mắt hắn. Vì vừa khóc rất lâu nên khóe mắt cậu đang đỏ ửng. Trên gương mặt trắng trẻo ấy, vệt đỏ càng trở nên nổi bật đến mức Joshua chỉ muốn đưa lưỡi ra liếm dọc theo khóe mắt ấy. Nhưng thay vì vậy hắn đã cúi xuống đặt một nụ hôn lên đôi mắt đó. Riel giật mình căng cứng cả người, rồi như được trấn an mới dần thả lỏng.

“Nhưng buổi chiều tôi còn công việc nữa…”

Không giống như ở dinh thự có rất nhiều người làm, biệt viện này có hạn chế số lượng người. Lý do là Joshua không thích có quá nhiều người hầu ở đây. Hắn cảm thấy phiền phức khi có người cứ đi qua đi lại trước mặt mình. Vì vậy, hắn thậm chí còn không thuê quản gia chỉ để lảng vảng bên cạnh và cằn nhằn cả ngày.

Thành ra mỗi người hầu ở biệt viện đều phải gánh rất nhiều việc. Ở dinh thự, nếu có ai đó vắng mặt một lúc thì cũng chẳng ảnh hưởng gì, thậm chí còn không có ai để ý. Nhưng ở biệt viện thì không thể. Nhất là Riel cùng với đôi tay khéo léo thì cậu càng được giao cho không ít việc vặt.

“Vậy thì thay đổi công việc đi. Bé con sẽ phụ trách phòng ngủ và thư phòng của ta. Được chứ?”

“Dạ? Nhưng mà phòng ngủ thì phải là cấp trên mới được……”

Trong mắt những người bề trên, tất cả người hầu đều giống nhau. Nhưng thật ra trong giới người hầu cũng tồn tại thứ bậc, thậm chí là rất khắc nghiệt. Người hầu cấp trên và cấp dưới gần như không hề nói chuyện với nhau. Ngay cả khi ăn cơm cũng phải ngồi riêng biệt.

Ở một số gia tộc, nghe nói thậm chí cả đầu bếp, người giặt giũ hay nhân công trong chuồng ngựa đều sống quây quần, nhộn nhịp như một đại gia đình. Nhưng ở nhà Marguerite thì không như vậy, giữa các người hầu vốn chẳng có sự thân thiết nào với nhau.

Ranh giới giữa người hầu cấp cao và người hầu cấp thấp giống như một bức tường rào. Cách duy nhất để một người hầu cấp thấp trở thành người hầu cấp cao là lọt vào mắt xanh của chủ nhân.

Người hầu cấp trên lấy làm tự hào vì được hầu hạ ngay bên cạnh chủ nhân. Quản gia thì khỏi nói, gần như là một nhân vật không thể vượt qua. Còn các y tá và nữ hầu riêng, tuy họ cũng là người hầu nhưng vì có nhiều cơ hội gặp trực tiếp chủ nhân nên họ còn chẳng biết mặt đất màu gì. Đó cũng là lý do phòng ngủ của chủ nhân đương nhiên thuộc phạm vi phụ trách của người hầu cấp trên.

Ngược lại, Riel lại là người hầu thấp kém nhất trong nhà này, cậu chuyên lo những việc vặt vãnh chẳng ai buồn để ý. Bất cứ ai cũng có thể thay thế vào để làm công việc của cậu.

“Chủ nhân em đã nói thế rồi, có vấn đề gì à?”

Lời đó quả thực không sai. Joshua là chủ của biệt viện này. Ở đây lời hắn nói ra chính là luật lệ. Riel chậm rãi lắc đầu.

“Vậy thì ổn rồi chứ? Còn vấn đề gì nữa không?”

Lúc đó Riel mới gật đầu.

“Nào, mọi việc đã giải quyết xong, giờ thì nằm sấp xuống.”

“Dạ?”

Riel vừa mới nhận ra rằng mình vẫn chưa bị đánh đủ số roi. Dù hoàn toàn có thể than lên rằng đau quá, cầu xin tha thứ hay nói rằng không chịu nổi nữa, nhưng cậu lại giữ im lặng, chỉ lặng lẽ trườn xuống khỏi đùi Joshua. Sau đó với khuôn mặt mếu máo, cậu nằm sấp xuống trên đùi của Joshua một lần nữa.

“Hức.”

Nhưng cái gì thế này? Có thứ gì đó lạnh ngắt không phải roi chạm vào mông cậu, khiến cho Riel giật mình vội ngoái đầu lại.

“Ch…Chủ nhân.”

“Sao?”

Joshua thản nhiên bóp mạnh tuýp thuốc mỡ bên cạnh rồi bắt đầu thoa lên mông của Riel.

“Không…… Không đánh nữa sao ạ?”

“Muốn bị đánh thêm à?”

“Không ạ, không phải thế, nhưng dù sao thì tôi vẫn chưa bị phạt đủ...”

Riel ngập ngừng. Nhưng Joshua hiểu được ý của cậu và cười khẩy. Một bé con ngoan ngoãn như vậy từ đâu mà đến thế này? Joshua tin rằng bé con của mình còn ngoan ngoãn hơn cả cậu người hầu ngày nào cũng nép mình trong vòng tay Frost. Cảm thấy mình đã thắng Frost, Joshua lại bế bổng Riel đang trần truồng và vén mông cậu ra. Từ thuở nhỏ, hắn luôn mang trong mình một khao khát kỳ quặc: Phải thắng được Frost dù bất kể là trong chuyện gì. Dẫu rằng hai người thân thiết chẳng khác nào tri kỷ, nhưng cái suy nghĩ ấy vẫn thường lén lóe lên trong đầu Joshua. Có lẽ là bởi cả hai đều là Alpha cực trội chăng? Bản năng của những Alpha cực trội vốn dĩ đã là như thế.

“Ơ, ơ! Chủ nhân.”

“Vòng tay qua cổ ta đi.”

“Thuốc mỡ sẽ dính vào quần áo của chủ nhân mất. Xin ngài hãy thả tôi xuống.”

Lúc nãy thuốc mỡ mới được bôi nên vẫn chưa khô hết. Riel lo lắng vì chắc chắn nó sẽ dính vào bộ quần áo đắt tiền của chủ nhân.

Nhưng Joshua lại chẳng hề bận tâm, hắn bế cậu lên như bế một đứa trẻ rồi cứ thế đứng dậy. Thông thường, bị bế kiểu này thì người ta sẽ biết điều mà vòng tay ôm cổ, và vòng chân quanh eo để giữ thăng bằng. Thế mà Riel lại ngây thơ ngơ ngác, chẳng biết phải làm sao. Cảnh tượng này chẳng khác nào một con mèo con bị nhấc lên bất chợt, thõng thượt cứng đơ.

Đến khi Joshua lại ra lệnh: “Vòng tay ôm cổ ta, vòng chân quanh eo ta.” thì Riel mới miễn cưỡng làm theo, động tác vừa cứng nhắc vừa vụng về như một con rối gỗ kêu cành cạch.

“Chưa từng mè nheo hay làm nũng lấy một lần à?”

Riel đang cứng đờ cả người thì nghe Joshua. Ngay sau đó, Riel lộ rõ vẻ cực kỳ bối rối rồi cắn chặt môi mình.

“Chậc. Môi kìa!”

“Tôi xin lỗi.”

“Phải trả lời câu hỏi của ta đã chứ.”

Riel quên mất rằng mình hiện tại vẫn trần truồng phần thân dưới, cậu khẽ dịch người lúng túng áp sát hơn vào Joshua.

“Đây là tất cả những gì em có thể dùng khi làm nũng sao?”

Trước câu hỏi của Joshua, Riel khẽ gật đầu.

“Thật ra…… Tôi chưa từng làm mấy chuyện này bao giờ. Cũng không biết phải làm như thế nào nữa.”

Riel khẽ thì thầm. Quả thật đúng như vậy. Ngay từ đầu cậu thậm chí còn chẳng biết cha mẹ mình còn sống hay đã chết, thậm chí là có tồn tại hay không. Bởi ngay khi vừa chào đời thì cậu đã bị bỏ lại nhà thổ. Một người như Riel thì tuyệt đối không thể nào đã từng mè nheo hay làm nũng với ai cả. Thực ra chính bản thân cậu cũng không nhớ rõ mình đã lớn lên thế nào. Suốt ngày chỉ biết sống trong im lặng để tránh bị đuổi đi, nên chẳng bao giờ có cơ hội mà thắc mắc về xuất thân của mình.

“Hừm.”

Joshua thở dài. Ở cái tuổi này đáng lẽ phải được nũng nịu, mè nheo, nhưng với cuộc sống ở nhà thổ đã khiến cho Riel không thể làm được những điều đó.

“Ôm chặt hơn nữa đi.”

“Dạ?”

“Mau lên. Dựa sát người, nép vào ta đi.”

Joshua đi đi lại lại trong phòng và nói. Riel ngập ngừng dựa cả cơ thể vào người hắn.

“Th-Thế này ạ?”

Riel quá đỗi gượng gạo nhưng cậu vẫn làm theo đúng lời chủ nhân bảo. Vụng về hết mức, thế nhưng trong mắt Joshua thì sự ngốc nghếch ấy lại chỉ càng khiến cậu trở nên đáng yêu hơn mà thôi. Hắn vốn đang khuyến khích Riel làm nũng nhiều hơn, nhưng nếu cậu thực sự biết cách quấn quýt lấy hắn hay mè nheo quá mức, thì có lẽ trái tim thất thường của Joshua đã sớm nguội lạnh đi rồi.

“Đúng rồi, như thế. Ngoan lắm.”

“Ơ… Ơ, ch-chờ đã.”

Riel lúc này mới nhận ra thân dưới mình hoàn toàn trần trụi. Vì càng áp sát vào Joshua, “thằng nhỏ” cậu đã vô tình cọ vào quần áo của chủ nhân. Cậu hoảng hốt, vội vàng định rụt người lùi lại.

“Phải ngoan ngoãn chứ. Cứ thế này thì lỡ ngã xuống thì sao.”

“Không, không. Không phải vậy ạ.”

“Không phải gì? Phải ở yên chứ. Mau sát lại đây.”

“Tôi… Tôi muốn mặc quần áo ạ.”

Khuôn mặt Riel méo mó hết cả lên vì khó xử, cậu cuống quýt giãy giụa. Trông cứ như một con nai nhỏ mắc bẫy đang vùng vẫy tìm cách thoát ra. Điều đó lại càng khơi lên bản tính tàn bạo trong Joshua. Hắn phải làm gì với đứa nhỏ này đây?

“Ai cho em tự ý mặc quần áo? Thuốc còn chưa khô mà.”

“Nhưng, nhưng mà…”

Chỉ mới ôm thế này thôi mà mông đã cọ xát hết vào cánh tay của chủ nhân, thuốc chẳng thể nào ngấm nổi. Riel rõ ràng đã nói từ trước vậy mà Joshua lại vờ như chẳng nghe thấy. Tuy vậy, vì đã quá quen với việc phải kìm nén nên dù có muôn vàn lời muốn nói, cậu lại chẳng thế thốt ra được mấy. Thế nhưng rồi lời nào cũng bị cậu tự chặn lại, vốn dĩ từ bé đến giờ cậu chỉ biết sống trong sự dè chừng ánh mắt người khác.

“Đúng không?”

“Vâng, đúng ạ.”

Riel đành miễn cưỡng đáp. Cậu muốn hỏi rằng ngay cả chuyện mặc quần áo cũng phải xin phép ư, nhưng lại chẳng dám thốt thành lời.

“Đúng rồi, vì em là của ta nên phải nghe lời chủ nhân chứ.”

“Vâng ạ.”

“Ngày mai ta sẽ đưa cho em quần áo mới. Cả đồ lót cũng sẽ đưa mới luôn, nên sáng mai thức dậy thì mặc vào rồi lên phòng ngủ của ta. Rõ chưa?”

Riel hoàn toàn không đoán nổi rốt cuộc chủ nhân định đưa thứ quần áo gì mà lại nói bằng giọng đầy ẩn ý như thế. Dù chưa chung sống được bao lâu nhưng cậu đã nhiều lần nghĩ rằng chủ nhân của mình chẳng giống người bình thường gì cả. Có lẽ các quý tộc vốn đều như vậy sao? Nhưng cậu làm gì có kinh nghiệm để mà so sánh họ chứ. Toàn bộ quý tộc mà Riel từng thấy chỉ là những kẻ lén lút đến nhà thổ vào lúc đêm khuya. Ngoài ra, cậu chẳng thể nào biết họ sống ra sao.

“Vâng, tôi sẽ làm ạ.”

Riel khẽ gật đầu.

“Hết chuyện để nói rồi chứ?”

Đôi mắt to tròn của Riel đảo nhẹ một vòng, rồi lại gật đầu lần nữa.

“Vậy thì ôm ta chặt hơn đi. Vòng tay qua cổ và vùi mặt vào vai của ta nữa.”

“V-Vì sao ạ?”

“Lúc làm nũng thì phải như thế. Hiểu chưa?”

Bị đánh đòn xong mà lại được chữa trị sau đó, rồi còn phải làm nũng? Chuyện nghe sao kỳ quặc quá đi. Trong thời gian làm việc ở nhà thổ, Riel từng bị mắng rất nhiều lần, cũng không ít lần bị đánh cho nhừ tử. Tuy không phải theo cách này, nhưng ban đầu cậu cũng khóc nấc vì đau đớn, sau đó lại là vì thấy tủi nhục. Thế nhưng chuyện này cứ lặp đi lặp lại vài lần, cuối cùng cậu chỉ còn lại sự chai lì vô cảm. Sống trong môi trường đó, chẳng bao giờ có chuyện được chữa trị hay được dỗ dành. Bị mắng thì phải nuốt ngược vào bụng, bị chửi rủa cũng phải mau quên đi mà tiếp tục làm việc, nếu không sẽ lại chuốc thêm trận đòn mới.

Nhưng mà làm nũng ư? Thật sự được phép như thế sao? Người ta vẫn bảo “ăn thịt rồi mới biết mùi”, mà bản thân chẳng có chút kinh nghiệm nào, Riel chỉ thấy rối bời không biết phải làm sao.

“Sao lại không trả lời?”

“Dạ?”

Riel nghe lời hắn nói nhưng cứ thế vùi mặt xuống rồi mới ngẩng lên hỏi lại. Joshua khẽ cười nhạt. Đang trong tình cảnh này mà chủ nhân lên tiếng hỏi thì lẽ ra phải ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt hắn mới đúng chứ? Rốt cuộc phải bắt đầu dạy bé con từ đâu đây, bản thân hắn cũng không chắc lắm. Nhưng chính cái sự vụng về ấy lại khiến Joshua cảm thấy rất mới mẻ và đáng yêu.

“Từ giờ, sau khi bị phạt thì phải làm nũng thế này. Hiểu chưa?”

Riel lúc này mới gật đầu khe khẽ, đáp nhỏ: “Vâng, thưa chủ nhân.” Nghe vậy, Joshua vỗ nhẹ vào bờ mông trần của cậu như một lời khen ngợi. Riel xấu hổ đến mức muốn độn thổ, nhưng nếu lúc này lên tiếng phản đối hay nhắc lại thì càng thấy xấu hổ hơn, nên chỉ có thể im lặng ngơ ra.

“Bé ngoan.”

Vừa ý với dáng vẻ ngoan ngoãn ấy, Joshua càng ôm chặt lấy thân hình nhỏ bé của Riel, rồi bế cậu đi vòng vòng khắp căn phòng rộng lớn. Trong vòng tay ấy, Riel lúc đầu vừa cứng ngắc vừa khó chịu, cả tư thế lẫn tâm trạng đều như tượng gỗ. Nhưng chỉ một lúc sau, mí mắt cậu lại nặng trĩu rồi tự khắc khép dần. Thoáng hoảng hốt, cậu liền ngẩng phắt dậy.

“Không sao đâu. Em cứ thoải mái tựa vào. Mau nào.”

Riel do dự quan sát rồi lại chôn mặt vào vai hắn. Joshua vừa khẽ xoa lên bờ mông cậu vừa đi thêm vài vòng nữa. Và chỉ ít phút sau, hắn không nhịn được mà bật cười.

Thân thể cứng đờ chẳng biết phải làm thế nào, con thú nhỏ đang bồn chồn lo lắng ấy mà chẳng mấy chốc đã thiếp đi.

“Riel.”

Joshua khẽ gọi tên cậu bằng giọng rất nhỏ. Nhưng bé con dường như chẳng có ý định thức dậy.

“Bé con.”

Dù gọi thêm lần nữa cũng không có lấy một cử động.

“Chú nai nhỏ của ta ngủ rồi à?”

Đúng như hắn nghĩ. Khi ấy Joshua mới mỉm cười mãn nguyện, nhẹ nhàng đặt Riel nằm xuống giường.

“Hư… Ưm.”

Riel cau mày lại vì cảm giác trống trải khi bị tách ra khỏi vòng tay ôm ấm áp. Joshua đưa ngón cái dịu dàng xoa nơi chân mày đang nhíu chặt của cậu. Nhờ vậy, gương mặt Riel mới dần giãn ra. Đẹp đến mức khiến Joshua lặng lẽ ngắm nhìn, cho đến khi hắn nhận ra chiếc sơ mi của mình đã bị dây bẩn từ lúc nào. Khi Riel cọ xát linh tinh, dịch ẩm ướt từ đầu khấc đã loang ra khắp nơi. Joshua lập tức cởi áo ném sang một bên rồi nhanh chóng nằm xuống cạnh Riel. Hắn bao bọc bé con đang ngủ say vào vòng ôm của mình. Có lẽ vì còn nhỏ nên cơ thể của cậu lúc nào cũng tỏa ra sự ấm áp. Joshua nở nụ cười hài lòng, vừa siết chặt cậu vào lòng vừa mơn trơnds khắp thân thể ấy. May mắn thay, bé con ngoan ngoãn vẫn chẳng có vẻ gì là muốn tỉnh dậy.

Joshua vùi mũi vào xương quai xanh của Riel.

“Hừm.”

Hắn hít một hơi thật sâu. Hương dâu ngọt ngào lan tỏa. Joshua khép mắt lại, như thể muốn thưởng thức dư vị ấy. Cơn buồn ngủ cũng theo đó mà ùa tới.

※ TCCD thân gửi: Mỗi lượt đọc của bạn là động lực rất lớn đối với Dạ nên vui lòng không reup dưới mọi hình thức (online, offline,...). Xin cảm ơn mọi người đã ghé thăm website tccdtccd.com.

– Còn tiếp ở chương sau –

***

Tên truyện: Săn Lùng Omega

Nhóm dịch: TCCD - Dịch hê hê số khổ

(page cũ: TCCD - Thiên Chu Chi Dạ)

Translator: Vanh

Proofreader: Mật

Bình luận chapter 15
Vui lòng đăng nhập để bình luận
Bình luận (0)
Chưa có bình luận nào
15