Banner Home
Mùi Hương Khó Cưỡng - chapter 1: Vol1 | Thiên Chu Chi Dạ
Săn Lùng Omega -

Săn Lùng Omega

TCCD 7716 chữ Cài đặt

Tên truyện: Săn Lùng Omega

Nhóm dịch: TCCD - Dịch hê hê số khổ
(page cũ: TCCD - Thiên Chu Chi Dạ)

Translator: Vanh

Proofreader: Mật

***

Chương 16:

※ TCCD thân gửi: Mỗi lượt đọc của bạn là động lực rất lớn đối với Dạ nên vui lòng không reup dưới mọi hình thức (online, offline,...). Xin cảm ơn mọi người đã ghé thăm website tccdtccd.com.

Khi tỉnh dậy vào buổi sáng, Riel có cảm giác như thể mình vừa bị ai đó đánh cho một trận tơi bời. À, nghĩ lại thì đúng là đã bị đánh thật. Mông cậu đau nhức. Nhưng không chỉ có mông, mà cả cơ thể cũng ê ẩm. Có lẽ vì đã quá lâu rồi không bị đánh chăng? Ở nhà thổ, sau khi đã quen việc thì Riel cũng ít khi phải bị đòn, vậy nên cơn đau lúc này dường như trở nên lạ lẫm.

Riel bước vào phòng tắm, kéo quần và đồ lót xuống rồi quay lưng lại kiểm tra cơ thể. Trên mông đã bầm tím một mảng lớn. Tuy không thấy chảy máu, nhưng vết tích vẫn còn rất rõ rệt. Cái mông loang lổ dấu vết trông chẳng khác gì một quả táo rơi từ trên cây xuống rồi lăn lông lốc vài vòng dưới đất. Sao lại có thể bầm tím hết cả lên khi chỉ bị đánh bằng tay không thế này?

Mà không chỉ vậy. Mỗi khi cử động thì cơ bắp toàn thân lại nhói lên, đau thắt lại. Cậu bắt đầu lo lắng với tình trạng này thì hôm nay làm sao mà làm việc nổi.

“Á…”

Con người ta thường thế, dù biết chắc sẽ đau nhưng vẫn tò mò muốn thử chạm vào. Riel cẩn thận đưa tay đặt lên mông mình rồi giật nảy người. Đau đến mức khiến cậu nghĩ, ngay cả có ngã dập mông trên mặt băng vào mùa đông thì cũng chưa chắc đã đau đến thế.

Riel bước ra khỏi phòng tắm với đôi lông mày rũ xuống đầy vẻ buồn bã.

Mỗi lần bước lên cầu thang, cơn đau lại khiến cậu nhíu chặt hết cả mày. Từng thớ cơ bắp đang căng cứng và đau nhức khiến mỗi lần cử động đều gợi nhắc cậu về chuyện đã xảy ra đêm qua.

"Nũng nịu ư!" Chỉ nghĩ đến từ đó thôi cũng khiến mặt cậu đỏ bừng lên. Thật sự, đó là một từ mà cậu gần như chưa từng nghe thấy bao giờ. Đó là một từ, một hành động mà Riel chưa từng dám mộng tưởng đến.

Chủ nhân ôm lấy cơ thể trần trụi đang để lộ bờ mông trần của cậu như thể ôm một đứa trẻ, rồi cứ thế bế đi khắp nơi, dỗ cho đến khi cậu ngủ thiếp đi. Chủ nhân rốt cuộc là vì sao lại làm thế? Thật ra, cậu còn chẳng biết mình đã ngủ từ lúc nào. Khi tỉnh dậy, cậu giật mình vì đã thấy mình nằm trên giường của chủ nhân, nhưng rồi còn kinh ngạc đến mức suýt ngất khi nhận ra chủ nhân đang ngủ và ôm sát lấy cậu từ phía sau.

Việc cơ thể cậu hoàn toàn lọt thỏm trong vòng tay chủ nhân đã là một vấn đề lớn, nhưng điều đáng lo ngại hơn cả là thứ gì đó đang chạm vào mông cậu. Chỉ cần cảm nhận thôi là cậu đã biết đó là gì, và nó đang dán chặt vào mông trần của cậu. Riel hoảng hốt, rón rén định tách mình ra thì một giọng nói trầm thấp vang lên phía trên đỉnh đầu:

"Sao? Lại định bỏ chạy nữa à?"

Riel nhanh chóng lắc đầu. Thân thể cậu căng cứng, co rúm lại không dám cử động thêm nữa.

"Vậy sao lại lén lút tách mình ra?"

Khi chủ nhân kéo cậu trở lại và ôm vào lòng lần nữa, Riel theo phản xạ nhắm chặt mắt lại. Bởi hương gỗ nồng đậm trong pheromone của hắn đang bao phủ lấy cơ thể cậu. Dù ký ức về ngày hôm ấy đã thoáng chốc ùa về, nhưng có lẽ vì giờ đây đã biết rõ người ôm mình là ai, hoặc bởi đã quá quen thuộc với sự trêu chọc ấy nên cậu không còn run rẩy đến lợi hại nữa. Thấy Riel ngoan ngoãn nằm yên trong vòng tay mình, Joshua khẽ cắn vào gáy cậu như một lời khen ngợi.

"Ừ, ngoan lắm. Cứ nằm yên thế này thì đáng yêu biết bao."

Riel không tìm được lời nào để đáp lại, chỉ dám thở ra nhè nhẹ.

"Đừng đi đâu cả. Ta có chấn thương tâm lý đấy."

"Dạ?"

Ngay cả Riel vốn hiền lành cũng phải cất cao giọng vì lời này rõ ràng là vô lý hết sức tưởng tượng.

“Lần đó bé con bỏ ta mà đi khiến ta có cảm giác bị bỏ rơi.”

Riel thầm đáp trong lòng: “Không đời nào.” Nhưng chủ nhân của cậu là người có thể thay đổi ý muốn của ngài bất cứ lúc nào, nên cậu chỉ dám nói thầm rồi nuốt ngược vào.

‘‘Vì vậy, đừng bỏ trốn.’’

Nói là bỏ trốn, nhưng xét cho cùng thì cậu chỉ là về nhà thôi, vậy mà hắn cứ liên tục dùng từ bỏ trốn khiến cho Riel cảm thấy vô cùng bối rối. Tuy nhiên, cậu không có can đảm để đính chính điều đó.

“Nhưng dù sao thì tôi cũng phải xuống dưới ngủ chứ ạ.”

“Hôm nay ngủ ở đây.”

Sau đó Joshua còn vùi mặt vào gáy Riel một lúc, và cọ xát con cặc nặng trĩu vào mông cậu. Dù vậy, hắn không làm gì thêm nên Riel cũng lấy làm lạ, nhưng cậu cũng không có ý định khơi mào trước.

Cuối cùng, Riel đã phải trải qua một đêm trong vòng tay của Joshua như thế. Vài giờ trước, khi cậu thức dậy vào sáng sớm, phần dưới của cậu vẫn trần trụi, thậm chí cả hai còn đang ôm nhau mặt đối mặt. Riel hoảng hồn, cố gắng rút lui lần nữa để không đánh thức chủ nhân, nhưng lại bị hắn nắm lấy mông và kéo lại.

“Chủ, chủ nhân.”

Riel giật mình lên tiếng vì dương vật nửa cứng nửa mềm của họ chạm vào nhau. Tất nhiên, chủ nhân đã mặc quần áo đầy đủ, nhưng có lẽ vì vừa ngủ dậy nên dương vật của hắn đó rõ ràng đã cương cứng, và khi nó cọ xát vào của cậu, khuôn mặt Riel không khỏi đỏ bừng.

“Ngủ thêm chút nữa đi, bé con. Chỉ một chút thôi.”

Chủ nhân của cậu dường như là người khá thích ngủ. Riel sợ làm phiền giấc ngủ ấy nên chỉ nằm im trong vòng tay của hắn, mở mắt nhìn trần nhà cho đến khi lại mơ màng thiếp đi lần nữa. Một lát sau, cậu tỉnh dậy vì cảm nhận được bàn tay của chủ nhân khẽ chạm vào gương mặt mình. Sau khi rửa mặt và chỉnh lại y phục, Riel quay lại trước cửa phòng ngủ của Joshua.

Vừa nhớ đến chuyện hôm qua, hai má Riel đã ửng hồng hết cả lên. Cậu khẽ xoa mặt, hít sâu một hơi rồi hơi cau mày, đứng trước cánh cửa gỗ. Cậu gõ lên cửa “cốc cốc”. Nhưng không có tiếng động nào từ bên trong.

Riel nghiêng đầu băn khoăn rồi gõ lại lần nữa. Vẫn không có phản ứng. Cậu do dự một chút rồi nhẹ nhàng vặn tay nắm cửa.

"Ức..."

Ngay khi cánh cửa hé ra, một luồng pheromone nồng nặc tràn ra khiến Riel khựng lại. Hơi thở nghẹn lại nơi cổ họng, đầu óc cậu choáng váng. Riel ôm lấy đầu rồi khụy mạnh xuống sàn, mùi hương nồng đậm đến mức không thể hít thở nổi. Nhiệt độ cơ thể tăng vọt, nhịp tim đập loạn tựa như một con cá đang bị kéo khỏi mặt nước.

"Riel."

“C-Chủ nhân… Pheromone, làm ơn giảm pheromone lại đi ạ.”

"Em đang làm gì ở đây vậy?"

Riel cố gắng bò ra ngoài, nhưng cơ thể cậu dường như không nghe lời chủ của nó nữa. Hơi nóng dần dần dâng lên, cơ thể của cậu dần mất sức lực

"Riel."

Joshua gọi Riel thêm lần nữa. Sau đó, hắn đứng trước mặt Riel rồi cúi người xuống nhìn cậu.

"Bé con. Sao em lại bò dưới sàn thế này?"

"Chủ nhân, làm ơn thu lại pheromone đi ạ."

"Pheromone à?"

Cả gương mặt Riel đỏ rực, không chỉ vì hơi nóng lan ra từ cơ thể mà còn vì cơn choáng váng đang dâng lên cuồn cuộn như sóng trào. Có lẽ cả làn da hồng hào bên dưới lớp quần áo cũng đã đỏ lên như sắp rỉ máu rồi.

"Tôi không thở được."

"Thế à? Nhưng miệng em vẫn nói trôi chảy lắm mà."

“Tôi thật sự không chịu được nữa…’’

"À, vậy à?"

Joshua nói một cách chậm rãi. Vẻ ngoài đó cứ như một con thú lớn đang nhìn chằm chằm con mồi nhỏ bé trước mắt. Một con thú hoang đang dùng nanh vuốt để vờn và chơi đùa với con vật nhỏ bé ấy.

"Bé con, em cởi quần áo ra xem nào?"

Riel cảm thấy pheromone đang dần dần tan biến đi. Cậu đang trong tư thế bò bằng bốn chi trên sàn liền ngẩng đầu lên. Khuôn mặt trắng nõn thật đáng yêu. Joshua dùng ngón tay nâng cằm Riel lên, rồi nghiêng đầu nói:

"Hửm? Cởi quần áo ra đi."

"Q-Quần áo để làm gì ạ?"

"Đừng có cãi lời. Chủ nhân bảo làm thì phải làm nhanh chứ. Lề mề như thế này mà chấp nhận được à?"

Riel quỳ gối tại chỗ và liếc nhìn Joshua. Sau đó, cậu cởi ngược chiếc áo sơ mi qua đầu mà không tháo hết cúc. Mái tóc xoăn màu nâu bung xù ra trông thật đáng yêu, giống hệt một chú cún Bichon tinh nghịch. Joshua muốn ôm cậu theo bên mình và khoe với những tên Alpha khác rằng có một Omega đáng yêu như thế đã rơi vào tay hắn.

Riel cảm thấy xấu hổ sau khi cởi áo sơ mi. Cậu tuy gầy nhưng trông không hề ốm yếu. Tuy nhiên, Joshua nghĩ rằng cậu sẽ trông sẽ tốt hơn nếu tăng cân thêm một chút.

"Cởi cả quần ra nữa."

Khi Riel đứng dậy Joshua cũng đứng lên theo cậu, rồi hắn đi đến bên giường ngồi xuống. Riel đứng tại chỗ, tháo khóa quần và kéo khóa xuống. Nhưng cậu không thể cởi quần ra ngay được bởi vì phía dưới của cậu đã ướt sũng.

"Chủ nhân. Tôi xin lỗi."

Nhớ lại chuyện bị mắng vì phần dưới bị ướt ngày hôm qua, Riel quan sát thái độ của Joshua.

"Ta phải nói bao nhiêu lần nữa mới chịu cởi quần áo?"

Giọng Joshua trầm xuống, Riel vội vàng kéo quần xuống. Chiếc quần lót màu xám ẩm ướt hiện ra trước mắt Joshua.

"Quay lưng lại."

Riel không kịp che đi phần phía trước đang ướt, cả người đỏ bừng chầm chậm quay lưng lại.

"Mở rộng chân ra, cúi người xuống rồi giữ nguyên."

Mặc dù chưa cởi quần lót nhưng Riel vẫn làm theo lời hắn. Joshua khẽ nhếch mép khi trông thấy bộ dạng ngoan ngoãn đó của cậu. Bé con quả thực rất đáng yêu.

Riel vừa cúi người vừa len lén dùng tay che mông lại. Đó là hành động thuận theo bản năng. Dù vẫn mặc quần lót nhưng cậu cảm thấy xấu hổ vô cùng.

"Bỏ tay ra. Muốn bị phạt à."

Nghe lời của Joshua, Riel liền rụt rè bỏ tay ra khỏi mông.

"Chống tay vào đầu gối."

Joshua đưa tay ra sau chống lên giường, ngả thân trên về phía sau và chỉ nghiêng đầu để nhìn Riel. Chiếc quần lót đã ẩm ướt mắc ở khe mông đang chuyển thành màu xám sẫm. Joshua đang ngồi trên giường liền đứng dậy. Riel lập tức trở nên run rẩy nhiều hơn

"Bé con."

"Vâng, chủ nhân."

Riel vừa quan sát thái độ vừa đáp lời khi Joshua gọi mình.

"Hức!"

Joshua dùng tay để xoa vào khe mông của Riel rồi nói:

"Chỗ này đã ướt sũng rồi này."

"Tôi xin lỗi. Nhưng tôi không thể kiểm soát nó được..."

Riel thực sự cảm thấy bất lực. Cậu cảm thấy cơ thể này dường như đã không còn thuộc về mình nữa. Bỗng Riel nhỏ giọng thút thít.

"Đứng thẳng người lên."

Riel ngập ngừng đứng thẳng người dậy. Khuôn mặt trắng trẻo của cậu tái nhợt hơn bình thường. Joshua chậc lưỡi và dùng ngón cái lau khóe mắt cho cậu. Riel vô thức nhắm mắt lại. Joshua lặng lẽ nhìn hàng mi dài run rẩy của cậu, nó càng làm dấy lên những thôi thúc xấu xa bên trong hắn. Riel giống như một chú nai con bị mắc bẫy. Một con thú non không hay biết rằng nếu nó cứ tiếp tục giãy giụa, thòng lọng sẽ càng siết chặt hơn, hút nó vào vực thẳm sâu hơn.

"Lại khóc nữa à?"

Riel lắc đầu. Không hiểu sao cậu cảm thấy không nên khóc lúc này. Hôm qua là lần đầu tiên trải qua chuyện thế này, nên cậu đã quá sợ hãi và chỉ biết khóc nức nở như một đứa trẻ. Thế nhưng bây giờ cậu chủ đã dành thời gian để dạy cậu cách kiểm soát pheromone, cậu cảm thấy mình không được khóc lúc này.

"Không khóc thật chứ?"

"Vâng ạ."

Riel trả lời, hàng mi dài thoáng run rẩy. Bản tính tàn bạo của Joshua một lần nữa lại trỗi dậy như muốn thôi thúc hắn bóp chặt cánh bướm mỏng manh ấy trong tay. Joshua móc ngón trỏ vào cạp quần lót màu xám của Riel rồi cuốn tròn và kéo xuống. Riel đứng yên không dám nhúc nhích.

"Ngoan thật. Run rẩy đến thế mà vẫn không khóc."

Joshua dùng ngón tay chạm nhẹ vào dương vật nhỏ của cậu, rồi hắn quan sát khuôn mặt tái nhợt của Riel đang dần chuyển sang hồng hào hơn. Tại sao cậu lại thay đổi biểu cảm theo từng khoảnh khắc như vậy được nhỉ? Có phải vì cậu còn quá trẻ không? Cậu khá nhanh nhạy trong việc nhận biết thái độ của người khác, nhưng lại không biết cách che giấu cảm xúc trên khuôn mặt bản thân mình.

"Riel. Ta đã nói sẽ dạy em cách kiểm soát pheromone đúng không? Mỗi buổi sáng từ giờ trở đi, em phải tự mình cho ta xem lỗ của em có bị ướt hay không trước đã."

"Dạ?"

Đôi mắt Riel mở to vì kinh ngạc. Joshua liền ôm Riel đang hoảng hốt vào lòng, áp môi vào bên thái dương của cậu và nói.

"Không thích sao? Cho dù không thích thì em cũng phải làm. Phải luyện tập chứ."

Rốt cuộc thì đến bao giờ việc cởi quần áo mới không còn khiến cậu xấu hổ nữa? Liệu điều đó có xảy ra không? Con người biết xấu hổ vì họ có lòng tự trọng cơ mà? Đầu óc của Riel rối bời.

"Ở dinh thự nhà Marguerite chắc lũ quý tộc ra vào thường xuyên lắm nhỉ. Phải tập dần đi thôi. Trong số bọn quý tộc ấy có không ít Alpha đâu. Lỡ có đứa nào thấy em đáng yêu, muốn ôm vào lòng rồi dùng pheromone chèn ép em… Khi đó, em cũng sẽ nằm trên sàn run rẩy như bây giờ sao?"

Riel lắc đầu lia lịa.

"Lại đây nào, bé con."

Joshua kéo Riel đang ở trong vòng tay hắn lại gần hơn. Hắn tự mình nằm xuống giường trước rồi đặt Riel lên trên người mình.

"Ơ, ơ, chủ nhân!"

Mọi chuyện xảy ra quá nhanh khiến Riel kinh ngạc và cố gắng xuống khỏi người hắn, nhưng Joshua không những không bận tâm mà còn giữ chặt xương hông của Riel không buông. Sau đó, hắn đặt Riel đang trần trụi ngồi ngay ngắn trên bụng mình. Cậu lúng túng không biết làm gì, và vì quá xấu hổ nên cậu đã nghiêng mặt sang một bên.

"Nhìn ta đi nào."

Joshua không hài lòng với thái độ đó của cậu nên liền ra lệnh. Riel quay đầu về nhưng không dám nhìn thẳng vào mắt hắn.

"Không nghe lời ta à?"

"A, không phải ạ."

Khi Riel quay mặt lại nhìn hắn, cậu lại lần nữa cảm thấy xấu hổ. Cậu không thể hiểu nổi tại sao chỉ có mình cậu lại phải trần truồng như thế này ngay từ sáng sớm.

“Nghe cho kỹ, ta chỉ nói một lần nữa thôi. Rõ chưa?"

Joshua vẫn dùng tay mình vuốt ve xương hông gầy guộc của cậu. Riel đảo đôi mắt to tròn rồi gật đầu. Sau đó, cậu mới nhỏ giọng trả lời:

"Vâng, thưa chủ nhân."

"Em có biết lũ quý tộc bên ngoài trông có vẻ bình thường nhưng bên trong bọn chúng đen tối và dơ bẩn đến mức nào không? Lũ Alpha ấy đều giống nhau cả. Hơn nữa, điều đầu tiên bọn quý tộc Alpha làm khi săn Omega là dùng pheromone để trói buộc khiến cho người ta khuất phục."

Riel nhìn chằm chằm chủ nhân rồi mấp máy môi.

"Sao? Có gì muốn nói à?"

"Vậy, ngay từ đầu chủ nhân cũng từng nghĩ tôi là một trong số đó ư?"

Joshua chậm rãi chớp mắt. Hôm đó đúng là đằng nào hắn cũng định đi săn, và địa điểm là khu rừng thuộc sở hữu của hắn. Đương nhiên hắn đã nghĩ đó chỉ là một con mồi Omega nhỏ, nhưng hắn lại không ngờ Riel lại hỏi hắn câu này.

"Bé con bất ngờ lắm sao?"

Hàng mi của Riel bỗng run lên bần bật.

"Xinh đẹp thế này thì làm sao không phải là Omega được? Dù sao thì bé con à, sáng mai khi lên đây, em phải cho ta xem lỗ của em đấy. Xem nó có ướt hay không. Rõ chưa?"

Riel là một Omega cực trội nên cậu bị ảnh hưởng nhiều nhất bởi pheromone của Alpha cực trội khác. Và Joshua chính là một ví dụ điển hình của Alpha cực trội đó. Trong số các quý tộc, Alpha cực trội chỉ có vài người. Hơn nữa trong số được mời đến biệt thự này thì không ai đủ kiêu căng để dám tự tiện phóng thích pheromone ra ngoài.

Tuy vẫn chưa hiểu rõ về Alpha cực trội là gì, mặc dù trong lòng cậu vẫn thấp thoáng những nỗi nghi hoặc mơ hồ nhưng Riel vẫn chỉ biết ngoan ngoãn gật đầu làm theo chủ nhân của mình.

"Phải trả lời ta đi chứ, Riel."

"Á!"

Joshua vỗ vào mông Riel một cái chát. Riel đang mải nghĩ chuyện khác bỗng nhảy dựng lên. Cậu cảm thấy cơn đau nhói lan đến tận sống lưng.

"Vâng, thưa chủ nhân."

Tiếp theo thì hắn sẽ làm gì và làm như thế nào đây? Riel vẫn không thể hình dung được cái gọi là bài tập kiểm soát pheromone đó rốt cuộc là gì và sẽ được thực hiện ra sao.

"Bây giờ chúng ta bắt đầu luyện tập nhé?"

"Dạ?"

"Leo xuống, nằm sấp để cho ta xem lỗ của em."

Đôi mắt Riel mở to hết mức. Trong tình trạng này thì phải làm gì và làm như thế nào đây? Tuy nhiên, cậu nghĩ rằng như vậy vẫn tốt hơn là ngồi trên người chủ nhân, nên Riel nhanh chóng trèo xuống khỏi người Joshua và quỳ gối trên giường. Sau đó, cậu quỳ thấp bằng bốn chi như lúc nãy. Joshua tiến đến và ấn vai Riel xuống gần như chạm sàn. Tư thế ban đầu của cậu bị phá vỡ, chỉ còn lại phần mông chổng cao lên. Mặt Riel đỏ bừng. Không, là cả người cậu đang nóng ran lên.

"Phần thân trên thì hạ thấp như thế này, còn chân thì banh rộng ra nữa."

Riel từ từ mở rộng chân của mình, Joshua lại vỗ vỗ vào đùi cậu.

"Làm thế không thấy lỗ nhỏ được đâu, bé con à."

"N-Như thế này ạ?"

Riel mở rộng chân hơn nữa. Sao mà cái mông này lại trắng và đáng yêu đến thế chứ? Chỗ bị đánh hôm qua chỉ bầm tím một chút, còn lại thì trắng trẻo như chưa có chuyện gì xảy ra, trông cứ như đang giả vờ run rẩy thôi vậy. Hắn đã cảm nhận được điều này khi bôi thuốc lên cái mông sưng đỏ sau trận đòn hôm qua, nhưng nó đáng yêu đến mức hắn chỉ muốn dùng răng của mình để cắn 1 ngụm ngập miệng. Làn da trần mát lạnh dưới lòng bàn tay lại càng khiến hắn khó kiềm chế được ham muốn túm lấy ụ thịt đó, banh ra và đâm con cặc này vào cái lỗ đó ngay lập tức. Từ bao giờ mà hắn lại trở thành người kiên nhẫn như vậy chứ? Mặc dù ngạc nhiên về chính mình, nhưng ý định chờ đợi thêm một chút để thưởng thức bé con này vẫn không thay đổi. Bởi vì làm vậy sẽ ngon miệng hơn.

"Vẫn không thấy, bé con. Vậy thì vươn tay ra sau và banh mông của em ra xem nào."

"Dạ?"

Riel mở to mắt vì ngạc nhiên. Ầy, đáng yêu quá. Đáng yêu đến mức hắn muốn xuất tinh vào mắt cậu. Hay là lần tới khi xuất lên mặt, mình sẽ bảo bé con mở to mắt ra như vậy nhỉ? Joshua vừa nghĩ vậy vừa nghiêng đầu. Với khuôn mặt này của hắn, Riel sẽ nhanh chóng mềm lòng thôi.

"Vươn tay ra như thế này."

Joshua trực tiếp nắm lấy tay Riel và đặt lên mông cậu.

"Nào, banh ra đi."

Nhìn thôi cũng có thể thấy những đầu ngón tay của bé con run lên bần bật. Joshua nhìn, hắn muốn gấp gọn chúng lại rồi bỏ vào túi mang theo bên mình. Một Omega nhỏ ngoan ngoãn và thuần phục. Riel bấu chặt mông đến mức ngón tay trắng trẻo dần hồng hết cả lên. Kẽ hở hồng hào cuối cùng cũng phơi bày trước mắt Joshua. Đúng như dự đoán, cái lỗ nhỏ nhắn tựa đóa cúc hé môi để lộ lớp da thịt bên trong ướt át, lấp lánh. Joshua vô thức tặc lưỡi thể hiện sự thèm muốn của mình.

※ TCCD thân gửi: Mỗi lượt đọc của bạn là động lực rất lớn đối với Dạ nên vui lòng không reup dưới mọi hình thức (online, offline,...). Xin cảm ơn mọi người đã ghé thăm website tccdtccd.com.

- Còn tiếp ở chương sau.

Tên truyện: Săn Lùng Omega

Nhóm dịch: TCCD - Dịch hê hê số khổ

(page cũ: TCCD - Thiên Chu Chi Dạ)

Translator: Vanh

Proofreader: Mật

Bình luận chapter
Vui lòng đăng nhập để bình luận
Bình luận (0)
Chưa có bình luận nào
Chapter 16