Banner Home
Mùi Hương Khó Cưỡng - chapter 1: Vol1 | Thiên Chu Chi Dạ
Săn Lùng Omega - 18: H

Săn Lùng Omega

TCCD 8170 chữ Cài đặt

Tên truyện: Săn Lùng Omega

Nhóm dịch: TCCD - Dịch hê hê số khổ

(page cũ: TCCD - Thiên Chu Chi Dạ)

Translator: Vanh

Proofreader: Mật

***

Chương 18:

※ TCCD thân gửi: Mỗi lượt đọc của bạn là động lực rất lớn đối với Dạ nên vui lòng không reup dưới mọi hình thức (online, offline,...). Xin cảm ơn mọi người đã ghé thăm website tececede.com.

Con cặc sau khi xuất hết tinh dịch lướt qua vách thịt bên trong, trượt ra khỏi thành lỗ nhỏ. Tinh dịch bên trong không được giữ lại, chảy ròng xuống khe mông. Cảnh tượng đó trông đẹp đẽ vô cùng.

"Bé con, siết lỗ lại."

Joshua ôm Riel và đặt cậu ngồi đối diện trên đùi hắn. Dù khuôn mặt ướt đẫm nước mắt, Riel vẫn gồng bụng để siết chặt phía dưới. Cái bụng phẳng bỗng cứng lại rõ ràng.

Joshua ôm Riel đặt cậu ngồi trên đùi hắn, để hai người mặt đối mặt. Dù khuôn mặt đã ướt đẫm nước mắt, Riel vẫn gồng bụng để siết chặt lỗ dưới. Phần bụng vốn phẳng lì của cậu bỗng căng cứng rõ rệt.

"Thật là ngoan."

Mặc dù đang khóc nhưng Riel vẫn ngoan ngoãn làm theo mệnh lệnh của hắn. Joshua dùng một tay ôm lấy cơ thể mềm mại của cậu, tay kia lau khô nước mắt ướt đẫm trên gương mặt cậu. Riel cố gắng kìm nén tiếng khóc của bản thân. Hắn cảm thấy vui sướng khôn tả khi cơ thể nhỏ bé của Riel ngoan ngoãn ngồi yên trên người hắn, và cậu thậm chí còn tiếp nhận mọi sự đụng chạm từ bàn tay to lớn của hắn.

“Riel à, em đau đến mức phát nhưng sao chỗ này lại chảy nước dầm dề thế này? Em phải học cách để không làm bẩn khắp nơi chứ? Ta sẽ bịt lỗ của em lại để em không thể lãng phí hết tinh dịch chủ nhân vừa đưa vào.”

Joshua lấy ra một thứ gì đó từ ngăn kéo. Nó trông giống như đồ lót nhưng lại có gì đó kỳ lạ.

Riel ngơ ngác vì hoàn toàn không biết vật này là gì. Cái gì đây? Nhưng bằng trực giác của mình, cậu biết rằng nó sẽ được dùng cho một mục đích kỳ quái nào đó.

Nhờ có Joshua mà Riel lần đầu được biết đến paddle (một loại sextoy), và trước mắt cậu bây giờ cũng là thứ cậu chưa thấy trong đời bao giờ. Rốt cuộc thì vị chủ nhân này đã lấy những thứ kỳ lạ này từ đâu ra vậy? Bộ quý tộc nào cũng thế sao? Lần nữa câu mà cậu tự hỏi nhiều lần trước đó, lại hiện lên trong đầu cậu lúc này.

"Bé con à, đã từng thấy thứ này chưa?"

"A, chưa ạ."

Riel lắc đầu lia lịa và trả lời. Ngay lập tức, Joshua kéo Riel lại và hôn lên má cậu.

"Nếu em nói đã thấy qua thì ta đã tức giận rồi đấy."

Tại sao lại tức giận? Riel cảm thấy hoàn toàn khó hiểu. Cậu thấy ngỡ ngàng khi nghe Joshua vừa nói thế lại vừa hôn mình. Nếu để ý kỹ thì tần suất chủ nhân đụng chạm thân thể khá thường xuyên. Liệu với ai hắn cũng làm như thế ư? Riel mới vào nhà Marguerite chưa lâu, còn chưa nắm bắt hết được tính cách của chủ nhân, thế nên mỗi lần như vậy cậu lại thấy mình như đang ở ngã ba đường, không biết phải phản ứng thế nào. Riel vốn là người hay được khen là lanh lợi dù tuổi còn nhỏ, nhưng chủ nhân mới của cậu lại quá khó hầu hạ.

"Không còn thời gian nữa, mau mặc cái này vào. Những người ở khu nhà phụ cũng sẽ đến nhà nguyện để dự lễ buổi sáng từ hôm nay."

"Dạ?"

Trước khi Riel vào nhà này và gặp hắn ở nhà chính, Joshua chưa bao giờ đi lễ buổi sáng. Thế mà hôm nay đột nhiên hắn nói sẽ bắt đầu đi lễ. Riel muốn hỏi xem tâm trạng của hắn đã thay đổi thế nào, nhưng cậu chắc chắn rằng mình không dám hỏi chủ nhân điều đó. Tốt hơn hết là chấp nhận bất cứ điều gì chủ nhân của mình nói mà không thắc mắc.

Trước khi Riel vào nhà này và gặp hắn ở nhà chính, Joshua chưa bao giờ đi lễ buổi sáng. Thế mà nay đột nhiên hắn nói sẽ bắt đầu đi lễ từ hôm nay. Riel muốn hỏi để xem tâm trạng hắn đã thay đổi thế nào, nhưng cậu chắc chắn mình cũng không dám hỏi chủ nhân điều đó. Tốt hơn hết là chấp nhận bất cứ điều gì chủ nhân nói mà không thắc mắc gì thêm.

"Mau mặc vào kẻo muộn giờ lễ."

"C-Cái này là cái gì ạ?"

Nhưng dù là Riel vốn ngoan ngoãn đi chăng nữa, cậu cũng không thể cứ im lặng nghe theo mà mặc món đồ Joshua đưa. Nó quá kỳ lạ để nghe lời vào lúc này.

“Riel của ta chưa quen với pheromone, nên cứ hễ tên Alpha nào thả pheromone ra là cặc và lỗ đít em lại ướt dầm dề.”

Tại sao một khuôn mặt đẹp đến thế lại có thể thốt ra toàn những lời như vậy? Riel cảm thấy xấu hổ vô cùng trước những lời nói của chủ nhân. Chủ nhân mới là người phát ngôn vô tội vạ, vậy mà sao cậu mới là người muốn chui xuống đất vì xấu hổ thế này?

“Khi có ta ở bên cạnh, ta sẽ bảo vệ em để cái thứ pheromone đó không thể hãm hại bé con của ta. Nhưng Riel à em nghĩ xem, ta không thể lúc nào cũng kề cạnh em được, đúng không nào?”

Mặc dù đã suy nghĩ kỹ, Riel vẫn thấy trong nhà này, người duy nhất dùng pheromone chơi đùa với cậu chỉ có vị chủ nhân đang ở trước mặt cậu thôi. Mặc dù cậu mới phân hoá thành Omega chưa lâu, nhưng vì từng sống chung với các Omega khác nên không hẳn là cậu hoàn toàn không biết gì về các phép tắc giữa những loại giới tính. 

Theo những gì đã được nghe, điều đầu tiên sau khi phân hoá cần được học là cách kiểm soát pheromone. Cậu nghe nói không thể tuỳ tiện thả pheromone là lễ nghi cơ bản giữa những Alpha và Omega. Nhưng nếu nhớ lại, ngay lần gặp đầu, chủ nhân đã không hề kiểm soát pheromone của mình. Không chỉ thu lại, hắn còn thả nó ồ ạt hơn, vốn dĩ cậu là Beta nhưng hắn đây không phải là dùng pheromone để áp chế và cưỡng ép cậu phân hoá hay sao?

Với hoàn cảnh sống của mình, Riel luôn là người có thể nhanh chóng chấp nhận hiện thực, nhưng đôi khi cậu vẫn đặt ra giả thiết. Nếu ngày đó cậu không vào rừng hái dâu, và không bị phơi nhiễm pheromone của vị quý tộc trước mắt này, liệu cậu có sống tiếp như một Beta không?

Riel không có bác sĩ quen biết nào, lại không biết chữ nên không thể tự học, vì vậy dù biết khái niệm về Alpha, Omega hay Beta nhưng cậu lại không thể biết được các đặc điểm về y học. Liệu cậu sẽ sống như một Beta bình thường nếu không bị phơi nhiễm bởi pheromone của Alpha cực trội, hay vốn dĩ cậu đã là Omega, và sự phơi nhiễm này chỉ là một sự trùng hợp thúc đẩy quá trình phân hoá vào thời điểm đó?

Riel không thể hiểu được việc trở thành Omega mà không phải là quý tộc, thì điều đó có ý nghĩa và lợi ích gì. Omega không phải quý tộc, vốn dĩ sẽ trở thành con mồi cho các quý tộc khác.

"Em đang suy nghĩ gì sâu xa thế?"

"Dạ?"

Riel giật mình vì chủ nhân đã kề sát mặt lại gần cậu. Cậu mải nghĩ chuyện khác khiến tâm trí rối bời, nhưng chủ nhân lại có thể tinh tường nhận ra điều đó.

"T-Tôi xin lỗi. Chỉ là, tôi tò mò không biết cái này là gì..."

"À, vậy sao?"

Đôi mắt xanh ngọc bích sắc lạnh như lưỡi kiếm vừa được mài bén. Nhưng lần này dường như hắn quyết định bỏ qua cho cậu, không tìm cớ bắt bẻ nữa.

“Nếu em đã tò mò như vậy, ta sẽ nói cho em biết.”

Riel với cơ thể trần truồng chỉ còn biết đứng đó đảo tròn đôi mắt.

"Lại đây, mặc thử xem nào."

"M-Mặc cái gì và mặc như thế nào ạ..."

“Vì là lần đầu tiên nên ta sẽ đặc biệt tự tay mặc nó cho em.”

Cậu biết chắc chắn đây không phải là đồ lót thông thường, mặc dù nó trông vẫn giống đồ lót. Bởi phần thắt lưng của nó được làm bằng da.

"Sẽ không gây khó chịu đâu."

Joshua cười và nghiêng đầu hỏi, "Hửm?". Khuôn mặt đó xinh đẹp đến điên cuồng, nhưng Riel không tài nào cười theo được.

"Mặc cái này vào rồi chúng ta sẽ mặc quần áo mới nhé?"

Riel chỉ biết quan sát thái độ của hắn.

"Nào, banh chân ra chứ."

"Chủ, chủ nhân."

“Phải bịt lỗ nhỏ bằng thứ này thì bé con của ta mới không rỉ nước dầm dề cho dù có bị ảnh hưởng bởi pheromone chứ, đúng không nào?”

"Không dùng cái này có được không ạ?"

Riel đã cố gắng chịu đựng, nhưng cuối cùng cũng đành mếu máo nói ra. Hôm qua cậu bị đánh vào mông, sáng sớm lại phải bò dưới sàn vì lượng pheromone vượt mức chịu đựng, và còn phải mở to cổ họng để bú dương vật cho hắn. Cậu đã cố gắng chịu đựng vì nghĩ đó nằm trong việc giáo dục, nhưng cái này thì không thể chấp nhận được.

“Riel, nếu lúc đi lễ mà anh trai ta lại tắm em trong pheromone thì em định làm thế nào? Em định bò dưới sàn với cái mông rỉ nước ướt đẫm trong nhà cầu nguyện à?”

Sao hắn cứ phải nói ra những lời như thế chứ? Gia chủ lý nào lại là người như vậy sao?

"Bé con không tin lời của ta sao? Anh trai ta trông tao nhã và học thức đến thế cơ à?"

Riel quan sát thái độ của hắn rồi gật đầu.

“Con mắt nào của em thấy anh ta như vậy? Em không hiểu được bản chất của con người anh trai của ta rồi. Mau làm cái này cho xong rồi đi thôi, sắp trễ rồi. Nếu đến trễ thì người bị phạt không phải ta, mà là bé con đấy nhé?”

Thật sự là làm cái này xong rồi đi lễ buổi sáng sao? Riel cảm thấy bất kính khi nghĩ rằng chủ nhân của mình không bình thường. Nhưng rõ ràng nếu cậu cố trì hoãn thêm ở đây thì chỉ có cậu là người chịu thiệt. Riel đành nhắm mắt làm liều, lắc lư banh chân ra và sụt sịt mũi.

Thật sự mặc cái này xong đi lễ buổi sáng sao? Riel cảm thấy bất kính khi nghĩ rằng chủ nhân của mình không được bình thường. Những rõ ràng nếu cậu cố trì hoãn thêm ở đây thì chỉ có cậu là người chịu thiệt. Riel đành phải nhắm mắt làm liều, lắc lư người banh chân ra, cậu sụt sịt mũi.

"A, ngoan lắm."

"Hức!"

Dương vật đã xìu xuống bỗng bị kim loại siết chặt. Rõ ràng chỉ cần hơi cương lên thôi cũng sẽ đau đớn không chịu nổi. Nhưng điều còn tệ hơn ở đây là phần dây da luồn qua giữa hai chân, nó thít chặt vào hậu môn cậu.

"Ư... Chủ nhân."

“Phải bịt lại như thế này thì mới không chảy ra chứ. Bé con làm sao lại có thể để nước chảy ướt khắp mặt sàn mỗi khi em đi qua thế chứ.”

Joshua nói với vẻ giả vờ như là làm vì Riel. Nhưng lý do để đeo khóa trinh tiết rất đơn giản. Dù cho Joshua có tắm pheromone lên Riel lần nữa, miễn là Riel còn đeo khóa trinh tiết, cậu sẽ không thể xuất tinh. Nói cách khác, việc xuất tinh hay rỉ nước từ lỗ nhỏ phía sau cũng cần có sự chăm sóc, và cho phép từ chủ nhân. Hắn muốn giáo dục cậu một cách triệt để về việc cậu phải phục tùng một ai đó.

Đối với Joshua, một kẻ bạo dâm và thích chèn ép áp đặt người khác, không có món đồ chơi nào thú vị bằng khóa trinh tiết. Nó vô cùng hoàn hảo cho mục đích buộc đối phương phải phục tùng hắn, bằng cách cưỡng chế và duy trì sự kích thích tình dục mà không được phép giải toả.

Chưa dừng lại ở đó. Khi đeo khóa trinh tiết thì không thể tự ý đi vệ sinh được. Ngay cả việc tiểu tiện cũng cần có sự cho phép của chủ nhân. Những nhu cầu sinh lý thiết yếu cũng bị kiểm soát. Mọi khía cạnh trong cuộc sống đều có sự can thiệp của chủ nhân.

"Hức, chủ nhân."

"Hửm? Sao thế? Bé con có gì muốn nói à?"

"Nhà vệ sinh, khi muốn đi vệ sinh thì phải làm sao ạ?"

Riel biết rằng có xin tháo ra vào lúc này cũng sẽ vô ích thôi, nên cậu đã hỏi câu hỏi cấp bách nhất. Tuy nhiên, ngay cả khi hỏi ra rồi, cậu cũng phần nào đoán được câu trả lời của chủ nhân.

Joshua cũng vô cùng hài lòng vì Riel đã đưa ra câu hỏi đúng như ý đồ của hắn.

"Em nghĩ phải làm thế nào? Đương nhiên là phải đến tìm ta rồi."

Quả nhiên, ý định của hắn là khiến cậu phải theo sát hắn cả ngày lẫn đêm. Cứ thế này thì cậu không thể tự mình đi vệ sinh được.

"Nào, bây giờ mặc quần áo vào thôi. Cứ cởi trần thế này thì bé con của ta sẽ bị cảm lạnh mất."

Mặc dù nói là vậy nhưng phòng ngủ lại khá ấm áp. Hiện tại đang là mùa hè, thế nên nhiệt độ trong phòng cũng cao hơn bình thường. Có lẽ vì thế nên chủ nhân đã vô thức xắn tay áo từ lúc nào không hay.

"Ơ, ơ. Cái này là váy mà ạ."

"Ừ. Ta nghĩ cái này hợp với em."

Bộ đồ màu đen đó, ai nhìn cũng biết là một chiếc váy liền. Không phải váy bình thường, mà là đồng phục các hầu gái thường mặc.

"T-Tôi là con trai mà."

"Ừ, ta biết mà."

Vừa nói, Joshua vừa chạm nhẹ vào cái đó của Riel.

"Hức."

Dương vật bị giam trong khóa trinh tiết dường như đang kêu gào vì đau đớn. Riel cong lưng lại cố gắng tránh né sự đụng chạm của hắn, nhưng mông cậu lại bị nắm chặt. Phần mông bị bầm tím từ trận đòn hôm trước, vẫn còn đau nhói khi bị bóp lấy.

"Phải ngoan ngoãn nghe lời chứ."

"A, đau, chủ nhân."

"Từ bây giờ em sẽ phải mặc cái này. Đứa nhỏ dễ thương."

Joshua vỗ vỗ vào cánh mông căng tròn của Riel rồi kéo khóa zip phía sau chiếc váy cái roẹt xuống sẵn.

"Mặc thử nhé?"

Nếu là những người khác thì có lẽ sẽ bối rối vì không biết mặc như thế nào, nhưng Riel lại là người đã nhìn thấy các cô gái thay quần áo nhiều lần khi còn ở trong nhà thổ. Vì vậy dù còn ngần ngại nhưng cậu vẫn mặc vào một cách thuần thục. Joshua kéo váy lên rồi lặng lẽ nhìn Riel.

"Bé con à."

"Dạ?"

"Đã từng ôm phụ nữ qua chưa?"

"Dạ?"

Riel chớp chớp đôi mắt to tròn, không hiểu lời hắn nói có ý gì.

"Em mặc quần áo quá thuần thục đấy. Khiến ta cảm thấy kinh tởm."

Đến lúc này Riel mới nhận ra ý tứ của chủ nhân, cậu vội vàng lắc đầu.

"Không, không phải ạ. Tôi không biết những chuyện đó đâu, chủ nhân. Chỉ là!"

"Chỉ là gì?"

"Chỉ là, vì nơi tôi từng sống là như vậy ạ."

Riel không làm gì sai nhưng giọng cậu vô cớ lại càng lúc càng nhỏ dần. Đó là vì khí thế của chủ nhân hiện tại đang dữ tợn quá mức. Pheromone không chỉ dao động nữa mà nó cuồn cuộn như những con sóng giận dữ.

Joshua vừa kéo khóa zip chiếc váy ở phía sau Riel lên vừa nói:

"À, nơi em từng sống là nhà thổ nên em thấy những thứ này nhiều rồi hả?"

"Vâng ạ."

"Không có tự ý dùng cái đó bừa bãi đấy chứ?"

"Tôi chưa bao giờ làm những chuyện đó đâu ạ."

Riel lắp bắp trả lời. Việc phải nói ra những chuyện này khiến cậu quá xấu hổ đến nỗi không thể ngẩng đầu lên được. Gáy cậu ngày càng nóng lên. Joshua đang đứng phía sau Riel, hắn áp môi vào chiếc gáy đang nóng ran của cậu.

"Hưm."

Riel trở nên bối rối, căng thẳng chỉ biết đứng im. Một cảm giác gì đó, không rõ là khoái cảm hay gì khác, cứ từ từ lan dọc sống lưng cậu, khiến cậu nhột nhạt.

"Chủ, chủ nhân."

“Sau này cả dương vật và lỗ nhỏ phía sau không được phép dùng vào bất cứ việc gì khác. Rõ chưa?”

Riel gật đầu. Cậu không dám hỏi tại sao lại không được dùng. Nhưng để không làm phật lòng chủ nhân, cậu chỉ còn cách ngoan ngoãn phục tùng.

"Nào, vậy mặc tạp dề luôn nhé? Trước hết đi cái này vào đã."

Trước mặt cậu là đôi vớ da màu đen. Riel được biết rằng những hầu gái khác đều đi vớ màu trắng. Nhưng tại sao cậu lại phải đi màu đen? Joshua cười rạng rỡ và nói ra vấn đề cậu đang thắc mắc trong đầu:

"Ta thấy bé con đi màu đen hợp hơn đấy. Da em quá trắng mà. Ta nghĩ đi vớ da đen sẽ cực kỳ quyến rũ. Nhìn mà xem. Đúng không?"

Joshua áp đôi vớ đen vào đôi chân dài trắng nõn của Riel rồi hỏi. Dù Riel có nghe lời đến mức tin rằng lời chủ nhân nói là đúng tuyệt đối đi chăng nữa, cậu cũng không thể tự mình nói ra rằng vớ đen hợp với mình. Riel làm gì có cái sự mạnh dạn như thế.

"Em không thích sao?"

Joshua hơi cụp lông mày xuống và hỏi. Riel nhanh nhạy nên không thể không nhận ra đây chỉ là một biểu cảm do hắn cố tình tạo ra. Mặc dù vậy, Riel vẫn không thể lắc đầu từ chối.

"Đúng chứ, xinh đẹp mà? Ở toàn bộ nhà Marguerite này, chỉ có bé con của ta là đi vớ đen thôi. Cho nên là dù em ở đâu đi chăng nữa, ta cũng có thể tìm thấy Riel của mình. Đừng trốn nhé? Nếu trốn thêm lần nữa, lúc đó ta sẽ phạt em đấy."

Lời dọa "phạt" nghe không hề nhẹ nhàng chút nào. Riel cảm thấy rợn sống lưng như thể hắn sắp bẻ gãy cổ chân cậu.

"Tôi không trốn đâu ạ."

"Thật chứ? Ta đã bị ám ảnh vì bị bỏ rơi đấy. Hồi đó bé con đã bỏ ta mà đi."

Tuy là một lời nói vô lý đến mức đáng kinh ngạc, nhưng Riel có sức lực phản kháng gì đâu. Cậu chỉ có thể thì thầm bằng giọng nhỏ: "Tôi xin lỗi."

"Nào, vậy đi thử nhé?"

Joshua đặt Riel đang ngập ngừng đứng đó ngồi xuống giường. Sau đó, hắn quỳ một gối xuống sàn rồi kéo chân Riel đặt lên đùi mình.

"Ơ, ơ! Chủ nhân! Tôi, tôi tự đi cũng được ạ."

Việc để chủ nhân phải bày ra tư thế quỳ một chân trước mình thế này thật kỳ lạ. Và quan trọng hơn, việc cậu phải ngồi trên giường khiến cậu vô cùng khó chịu. Mỗi lần cử động, dương vẩ bị siết chặt lại làm cậu đau, dây da thít chặt rãnh mông cũng không hề thoải mái. Nhưng điều đó lại bị Joshua ngăn cản một cách dễ dàng.

"Ngoan nào. Ta muốn đeo cho em."

Rồi hắn bắt đầu đi vớ cho cậu. Riel cảm thấy nóng ran như có lửa bốc ra từ tai cậu. Cậu thấy vô cùng ngại ngùng. Trong khi đó, chủ nhân lại đi vớ cho cậu một cách rất thuần thục.

"Đến chân này."

Quả nhiên, sau khi đi vào trông còn đẹp hơn nữa. Joshua kéo bàn chân còn lại của Riel lên đùi mình.

"Nhìn cái chân nhỏ xíu này. Đáng yêu quá. Sao mọi thứ trên người em đều đáng yêu thế nhỉ. Cả dương vật cũng đáng yêu nữa."

Riel khiếp sợ trước lời nói của Joshua nhưng không dám nói thẳng, chỉ biết rụt người lại.

"Bây giờ chúng ta sẽ mang thêm cái này nữa. Dây nịt vớ."

Joshua cầm dây nịt vớ màu đen lắc lư trong tay. Riel vô cùng bối rối vì chủ nhân đang sửa soạn cho cậu thành một hầu gái chính thức. Cậu không ngờ mình lại phải mặc đầy đủ phụ kiện như thế này.

Tất nhiên, chủ nhân của cậu là một người cực kỳ giỏi trong việc chỉnh trang cho bản thân. Không chỉ đơn thuần là khoác lên mình những bộ quần áo đắt tiền, ngay cả một người không am hiểu như cậu cũng nhận ra hắn luôn mặc đồ vừa vặn và phù hợp với cơ thể mình. Không chỉ cách phối màu mà những chi tiết tinh tế tạo điểm nhấn, dù có vẻ rất đơn giản, lại ẩn giấu khắp nơi trên trang phục của hắn.

Có lẽ điều đó cũng được hắn phát huy trong trường hợp này, ngay cả dây nịt vớ cũng là loại có kẹp chứ không chỉ là hình tròn đơn thuần.

"Đẹp chứ? Ta đặc biệt làm riêng cho bé con của ta đấy."

Hắn đã chuẩn bị từ bao giờ vậy? Cậu mới chuyển sang khu nhà phụ vài ngày thôi mà. Vậy thì...?

"Em có biết ta vui đến mức nào khi gặp lại bé con ở khu nhà chính không? Thế mà bé con lại chẳng có vẻ gì là vui mừng cả. Thật đáng buồn đấy."

Joshua vừa lầm bầm vừa kéo vạt váy lên bắt Riel ngậm vào miệng. Hắn ngăn cho Riel không thể nói thêm gì, rồi lần lượt nối dây nịt vớ vào vớ da. Sau đó, hắn nối chúng vào chiếc khóa trinh tiết.

"Ưm!"

Cứ tưởng mọi chuyện đã xong, nhưng Joshua đột nhiên quỳ xuống sàn và hôn lên mông Riel. Dù kinh ngạc vô cùng, nhưng Riel cảm thấy cậu không nên làm rơi vạt váy đang ngậm trong miệng lúc này. Cậu mím chặt môi, cố gắng hết sức giữ lấy nó.

"Đẹp chết đi được."

"Ư, ứm!"

Joshua mổ hôn vào hai bên mông tạo ra tiếng "chụt chụt", rồi hắn cắn mạnh mỗi bên một cái. Những vết răng lớn hằn rõ trên cặp mông màu hồng đào.

"Hư... Ức!"

Sau đó, hắn áp môi mình vào khe mông đang đeo khóa trinh tiết, và hôn dọc lên đó thêm vài lần. Riel cảm thấy xấu hổ và cố gắng rút người lại nhưng không thể.

"Hưm."

Dương vật cương lên ngoài ý muốn của cậu, bị khóa trinh tiết giam giữ và siết lại đau đớn. Khi thấy cậu rên rỉ trong đau khổ, Joshua mới rời môi đi. Sau đó, hắn vỗ bốp vào mông Riel.

"Đi nào, đến nhà nguyện dự lễ buổi sáng."

Joshua tháo vạt váy xuống khỏi miệng Riel, vuốt phẳng nó lại rồi nói. Khuôn mặt cười tươi của hắn như thể ánh nắng mùa hè vậy, nó khiến cơ thể Riel nóng bừng lên.

※ TCCD thân gửi: Mỗi lượt đọc của bạn là động lực rất lớn đối với Dạ nên vui lòng không reup dưới mọi hình thức (online, offline,...). Xin cảm ơn mọi người đã ghé thăm website tececede.com.

- Còn tiếp ở chương sau.

***

Tên truyện: Săn Lùng Omega

Nhóm dịch: TCCD - Dịch hê hê số khổ

(page cũ: TCCD - Thiên Chu Chi Dạ)

Translator: Vanh

Proofreader: Mật

Bình luận chapter 18: H
Vui lòng đăng nhập để bình luận
Bình luận (0)
Chưa có bình luận nào
18: H